Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Chương 300: Thạch Vô Địch tỉnh
Điều này cũng rất bình thường, cho dù có rất nhiều người tu hành, trong đó cũng không thiếu người có tu vi cao thâm, nhưng việc nắm rõ tu vi trong tay không cần chỉ mỗi tu vi mà quan trọng hơn chính là tâm cảnh, chỉ có khi hai cái đó dung hợp hoàn mỹ mới có thể làm như vậy.
Vì vậy rất nhiều người mới chỉ thấy cảnh tượng này ở trên người những học giả uyên thâm của Nho đạo thôi.
Nho đạo cũng là sự hiểu biết của thánh hiền thượng cổ, chú trọng vì trời đất mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mệnh, coi trọng hai chữ "tu dưỡng". Cái gọi là tu dưỡng chính là tu thân dưỡng tính, tính chính là tâm cảnh.
Những học giả uyên thâm kia miệng tụng sách thánh hiền, tay cầm bút xuân thu, viết những áng thơ rực rỡ, bút rơi kinh động mưa gió trời đất; thành thơ, khí lay quỷ thần khắp nơi!
Dĩ nhiên đây là mức độ chỉ có những người tâm cảnh thành thục, đạo pháp cao thâm mới có thể đạt tới, thậm chí thánh hiền thượng cổ một lời một chữ thành pháp, lời ra đã là tiêu chuẩn, có thể làm thầy của thiên hạ!
Lấy tu vi địa vị của Mục Long bây giờ, người không nhập đạo nói gì đến đạo pháp cao thâm? Chỉ là trong lúc vô tình tiến vào hình thức ban đầu của một loại cảnh giới huyền diệu, chỉ có thể ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, ở cảnh giới của Mục Long mà đã có thể nắm được tu vi đến mức như thế đúng là không tầm thường.
"Cảm giác cứ như chỉ cần ta muốn thì hôm nay sẽ đột phá được Ngự Hồn cảnh vậy, nhưng mà..."
Mục Long nhìn về phía xa, xa xa là chân trời cuồn cuộn bụi vàng, là ánh tà dương hoàng hôn, là vùng đất hoang vu tràn đầy gió cát, hơn nữa nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, thời tiết cực kỳ tồi tệ.
Đột phá Ngự Hồn cảnh vô cùng quan trọng, chỉ hơi có gì không may là sẽ hồn phi phách tán, nếu Mục Long muốn đột phá còn cần tìm một chỗ tu luyện thích hợp, tĩnh tâm bế quan mới được.
"Thôi, nếu đã tới đây để rèn luyện thì cũng nên đến những chỗ có người mới đúng, ở nơi hoang vu này thì rèn luyện cái gì?"
Chỉ là Mục Long vừa mới đến đây quá vội vàng, ngay cả một cái bản đồ cũng không có, mặc dù có thể phán đoán ra phương hướng đại khái, nhưng ở trong vùng đất hoang vu mênh mông này, nếu muốn tìm được thành trì biên cương thì đúng là giống như mò kim đáy biển.
"Ơ, Mục Long, ngươi còn sống sao? Đây là chỗ nào?", trên người Mục Long bỗng nhiên truyền tới một giọng nói, không cần phải nói Mục Long cũng biết là Phong Lôi Thần Thạch - "Thạch Vô Địch" kia.
Tên này lúc trước đã nuốt quá nhiều Tam Quang Thánh Thủy, vì vậy phải rơi vào giấc ngủ say mới có thể hóa giải được đống sức mạnh này.
Dù sao Mục Long đã ký khế ước với nó, có thể tự liên kết được với sức mạnh của Phong Lôi Thần Thạch, nó ngủ say cũng không có ảnh hưởng gì với Mục Long.
Huống chi dù sao cũng là ở trong tông môn, nhiều người nhìn, trong đó không thiếu đám người có tu vi cao thâm như Nguyên Vô Thiên, một tên “lắm mồm” như Thạch Vô Địch rơi vào ngủ say cũng rất an toàn, vì vậy Mục Long vẫn chưa từng quấy rầy nó.
Mục Long nghe thấy câu nói đầu tiên sau khi tên này tỉnh lại thì sa sầm mặt: "Cái gì gọi là ta còn sống? Nghe ý của ngươi, chẳng lẽ là mong đợi ta chết sớm một chút, để dễ thừa kế Tam Quang Thánh Thủy của ta đúng không?", Mục Long hung dữ nhìn chằm chằm Thạch Vô Địch, nói.
Thạch Vô Địch bị ánh mắt này làm cho chột dạ, ngáp một cái nói: "Nói cái gì thế, Thạch Vô Địch ta chính là người chính trực hiếm thấy, sao có thể có suy nghĩ đó được?"
"Ý ta là bình thường ta ngủ một giấc chính là tám trăm một ngàn năm, cho dù có ngủ gật cũng dài tận sáu mươi năm, không nghĩ tới ngủ một giấc tỉnh lại, ngươi vẫn là Bích Cung cảnh, haiz...", Thạch Vô Địch có chút khinh bỉ nói.
Thấy mình bị một hòn đá khinh bỉ, Mục Long vô cùng buồn bực: "Ngươi chỉ là một cục đá ngay cả thời gian cũng không biết rõ, còn tự xưng là người chính trực hiếm thấy? Mới có một tháng trôi qua thôi, ngươi lại nói với ta là dài tám trăm một ngàn năm?"
"Cái gì? Mới một tháng?", Thạch Vô Địch giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng kinh khủng vậy, trong nháy mắt giọng nói đều thay đổi.
"Xong rồi, xong rồi, tộc Phong Lôi Thần Thạch chúng ta toàn tu luyện bằng việc ngủ, ngủ càng dài sẽ sống càng lâu, bây giờ ta chỉ có thể ngủ một tháng, chẳng lẽ là mắc bệnh nặng gì, ta thấy vì để an toàn, ngươi vẫn nên lấy một ít Tam Quang Thánh Thủy ra giúp ta trị một chút, ta cảm giác ta vẫn có thể cứu được..."
"Bị bệnh?", Mục Long suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng, đúng là không biết tên này nghe được cái từ bị bệnh ở đâu, đá còn có thể bị bệnh sao? Hơn nữa nó là Phong Lôi Thần Thạch đấy.
Rõ ràng tên này vừa tỉnh ngủ đã đòi Tam Quang Thánh Thủy, còn bịa ra lý do kém chất lượng này nữa chứ.
Tuy trong lòng Mục Long biết rõ nhưng vẫn không vạch trần, thậm chí hắn còn cảm thấy có lúc nghe tên này nghiêm trang nói dóc cũng là một thú vui.
"Chẳng lẽ là khí trời nóng bức nên ngươi mới bị sốt? Hay là mới tới biên cương nhiều gió cát, ngươi không hợp nên mới bị cảm lạnh, trời... Đây chính là bệnh nặng đấy", Mục Long cố ý chế nhạo nói.
"Trời, bệnh này của ngươi có chút nghiêm trọng đấy, chẳng những bị cảm lạnh, hơn nữa còn bị thận hư nghiêm trọng!", Mục Long nghiêm túc nói.