Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Long bất bại
Cập nhật:

Chương 301 Vật này từ nhỏ ta đã có".

"Hả? Thận hư, thận hư là bệnh gì?", Phong Lôi Thần Thạch suy nghĩ một chút, loại bệnh này hình như chưa bao giờ nghe qua. "Thận hư, đương nhiên là một căn bệnh rất kinh khủng, nó sẽ khiến một vài chỗ trên người ngươi mềm xuống, không thể cứng nổi...", Mục Long vừa đi vừa cười đểu trêu chọc. "Cái gì? Kinh khủng như vậy? Sẽ còn khiến ta mềm đi, vậy ngươi phải cho ta nhiều Tam Quang Thánh Thủy chút, ta không muốn mềm đi đâu, Thạch Vô Địch ta vô cùng cứng rắn, không vỡ không mềm!", Thạch Vô Địch yêu cầu. "Đúng thế, nhưng mà muốn chữa được bệnh này, dược tính của Tam Quang Thánh Thủy không đủ, ta có thứ thuốc còn mạnh hơn Tam Quang Thánh Thủy nữa", Mục Long cười thần bí nói. Thạch Vô Địch nghe thấy thế thì lập tức mừng rỡ hỏi: "Chẳng lẽ trong một tháng ta ngủ, ngươi lại lấy được thứ gì hay ho rồi sao?" "Không không không", Mục Long lắc đầu: "Vật này từ nhỏ ta đã có". "Nước tiểu của đồng tử có thể chữa trị trăm bệnh, không chỉ trị được mỗi bệnh thận hư của ngươi đâu, có muốn ngâm mình không?", Mục Long vừa nói vừa cười đểu nâng Thạch Vô Địch trên tay. "Mặc dù ta không phải thân đồng tử, nhưng ngươi cũng không phải người, chắc là cũng có thể dùng được..." "Đậu má!" Ngay sau đó, Thạch Vô Địch liền chửi một tiếng thô tục, trốn ra khỏi bàn tay ác ma của Mục Long, vô cùng hoảng sợ nhìn hắn. Nó vốn cho là Mục Long lại có bảo bối gì cho nó ăn, ai ngờ lại là nước tiểu đồng tử, hắn muốn đi tiểu lên người nó, điều này đúng là đòi mạng đối với một Phong Lôi Thần Thạch thích sạch sẽ. Nghĩ đến trước kia ở trong Trấn Ma Thiên Uyên, bị Phong Hành Liệt trở thành con rối Ma tộc nắm trong tay điên cuồng liếm láp, đã khiến nó cảm thấy vô cùng ghê tởm rồi, huống chi là đi tiểu? "Không phải là ngươi muốn ta bị khai chết đấy chứ?", Phong Lôi Thần Thạch trừng hai mắt. Mục Long biết rất rõ những điều này mà còn nói như vậy, hiển nhiên là cố ý hù dọa, nhìn dáng vẻ của tên này, Mục Long cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút. "Thôi thôi, hù dọa ngươi mà thôi, muốn Tam Quang Thánh Thủy thì cứ nói thẳng ra là được, còn bịa ra chuyện bị bệnh nữa chứ, ta lớn thế này rồi còn chưa bao giờ nghe nói đá cũng bị bệnh đâu". Mục Long vừa nói vừa lấy ra mấy giọt Tam Quang Thánh Thủy, sau đó bị Thạch Vô Địch lấy sức mạnh Phong Lôi cuốn đi, còn rốt cuộc là ăn hay giấu, Mục Long cũng không biết được. Mục Long bước chân ra, trong lúc vô tình đã đi được một khoảng cách rất xa, nhưng mà đến khi trời sắp tối, Mục Long vẫn không thấy bóng dáng bất kỳ thành trì nào. Ở vùng đất biên cương lúc nào cũng có thể nghe được mãnh thú gào thét, không biết sau khi trời tối sẽ có bao nhiêu thú dữ hoành hành trong này, nếu không phải bất đắc dĩ, Mục Long cũng không muốn gặp gỡ những thứ đó. Trên thực tế, hắn có Phong Lôi Thần Thạch, vốn có thể phi hành trên không để nhanh chóng tiến lên, nhưng dù sao cũng đang ở biên cương, trên bầu trời có rất nhiều chim dữ, hơn nữa thời tiết lại không tốt, phi hành ở hoàn cảnh như vậy hoàn toàn không khác với tự tìm đường chết. Cho nên lúc này Mục Long mới có tâm tư và thời gian vừa đi vừa nói chuyện linh tinh với Thạch Vô Địch. "Hả? Đây là?", hôm nay Mục Long vô cùng sung sức, cho dù không cần dùng sức mạnh của Phong Lôi Thần Thạch nhưng vẫn có thể tung người nhảy một cái dài trăm trượng, sau khi nhìn qua mấy dãy núi non trùng điệp, hắn mới nhìn thấy một con đường lớn. Thật ra thì ở nơi biên cương hoang vu này vốn dĩ không có đường, chẳng qua là có nhiều người đi lại nên mới hình thành. Dưới gió cát cuồn cuộn, tất cả dấu vết đều sẽ bị nhanh chóng xóa đi, nhưng Mục Long vẫn nhìn thấy rất nhiều dấu chân mới trên con đường đó. "Đây là dấu chân của Thanh Lân Mã , còn có một chiếc xe ngựa...", Mục Long vô cùng quen thuộc với dấu chân khá đặc biệt này, trước kia lúc hắn từng ở thành Hàn Giang, Mục gia cũng từng nuôi Thanh Lân Mã. Thanh Lân Mã này là một loại yêu thú hình ngựa vô cùng đặc biệt, bởi vì cả người phủ đầy vảy màu xanh, hơn nữa trên đầu còn mọc sừng hươu, nhìn hơi giống với kỳ lân trong truyền thuyết nên mới có tên như thế, nếu như lấy cảnh giới của loài người để so sánh thì chắc cũng tương đương với Bích Cung cảnh. Chẳng qua là loại yêu thú này có tính tình hiền hòa, giỏi về chạy nhanh như nhanh như gió, vì vậy rất nhiều gia tộc sẽ thuần phục Thanh Lân Mã dùng thay đi bộ. Trên thực tế tuy nói Ngự Hồn cảnh có thể phi hành trên không, nhưng không có mấy cường giả Ngự Hồn cảnh sẽ chọn phương thức phi hành để đi đường dài, dẫu sao phi hành trên không tiêu hao quá lớn, Ngự Hồn cảnh đỉnh cao còn đỡ, chứ cường giả Ngự Hồn cảnh bình thường nếu như phải đi đường xá xa xôi cũng muốn tìm một thứ thay đi bộ. Cho nên Thanh Lân Mã này cũng được coi là một loại phương tiện đường bộ thường thấy trong đại lục Triều Thiên, nhưng mà giá cả của Thanh Lân Mã không rẻ, người bình thường không thể cưỡi được. Mục Long đếm những dấu chân của Thanh Lân Mã, có chừng mười con, còn có một chiếc xe. "Nhìn có vẻ những người này mới đi ngang qua đây không bao lâu, sao ta không đi lên trước hỏi đường, hoặc là đi theo bọn họ cũng được, vẫn tốt hơn là đi lại lung tung ở nơi hoang vu này", Mục Long tỉnh táo phân tích rồi cho ra kết luận, sau đó tăng nhanh tốc độ, dùng hết sức đuổi theo những dấu chân.