Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Long bất bại
Cập nhật:

Chương 302: Hỏi đường

Mục Long đoán không sai, giờ phút này nếu nhìn theo hướng vó ngựa trên con đường ở biên cương sẽ có thể nhìn thấy từng đợt cát bụi đang không ngừng xê dịch về xa xa, xuyên qua cát vàng, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lộp cộp. Tuy đám Thanh Lân Mã này không phải chạy như điên về phía trước, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, mà hình như còn có người cưỡi trên nó, chỉ là số người bọn họ không chỉ có một thôi. Cũng may thân xác của Mục Long đã rất mạnh mẽ, khí huyết kinh người, tốc độ bộc phát ra cũng vô cùng kinh khủng, mặc dù không mượn cánh Phong Lôi để phi hành, nhưng tốc độ chạy của hắn còn nhanh hơn Thanh Lân Mã kia mấy phần. Không lâu sau, Mục Long đã thấy rõ tình huống đại khái của đám người đi phía trước. Đội ngũ này có khoảng mười người, đều mặc trường bào màu đen, nhìn có vẻ vô cùng điêu luyện sắc bén, bọn họ cưỡi trên Thanh Lân Mã, mắt nhìn về phía trước, tuy bước đi vội vã nhưng trong mắt vẫn tràn đầy cảnh giác. Cầm đầu là một người đàn ông với thân hình cao lớn, vóc dáng cường tráng, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể cảm nhận được một khí tức hung dữ rồi. Người này tuyệt đối là một cao thủ, hắn ta cưỡi Thanh Lân Mã, dáng người cũng cao lớn hơn những thứ khác, một người một ngựa làm người ta không khỏi nghĩ bốn chữ kia: Người cao ngựa lớn. Ở sau lưng người này chính là một chiếc xe ngựa, chiếc xe đó cao quý rộng rãi, được chế tạo tỉ mỉ, hơn nữa còn trang trí vô cùng đẹp đẽ, phía trước có hai con Thanh Lân Mã đi song song, nhìn một cái liền biết người ngồi trong xe có thân phận không tầm thường. Sau khi Mục Long nhìn rõ ràng những tình huống này cũng không vội đuổi theo, mà là cẩn thận quan sát, những người cưỡi trên Thanh Lân Mã kia đều có tu vi là Ngự Hồn cảnh, một người trong đó đi phía trước mở đường, những người khác phân tán ở xung quanh xe ngựa, bám theo sát, ngược lại giống như tùy tùng thị vệ của người trong xe vậy. Thấy những người này đều có tu vi Ngự Hồn cảnh, Mục Long cũng không thấy lo lắng lắm, trực tiếp sải bước chạy như điên, nhanh chóng đuổi theo, hơn nữa còn chạy đến trước mặt bọn họ. "Người nào?", lực thần hồn của cường giả Ngự Hồn cảnh phóng ra ngoài, có thể cảm giác được rõ ràng tất cả gió thổi cỏ lay ở xung quanh, hơn nữa những người này vốn đã vô cùng cảnh giác, trong nháy mắt Mục Long đến gần, bọn họ cũng đã phát hiện ra, ngay lập tức bộc phát khí thế trên người, tiến vào trạng thái đề phòng. "Gặp quỷ sao?", khi bọn họ nhìn thấy người tới là một thiếu niên, hơn nữa khí tức trên người mới chỉ là Bích Cung cảnh, nhưng người như vậy lại có thể đuổi kịp bọn họ chỉ bằng cặp đùi này, vượt qua bốn cái chân của Thanh Lân Mã, hơn nữa còn nhanh hơn cả bọn họ. Thấy những người này có vẻ đề phòng như gặp kẻ địch, Mục Long cũng không thấy bất ngờ chút nào, dẫu sao thế giới của tu giả vô cùng hiểm ác, chỉ cần hơi lơ là sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ phản ứng như thế cũng là bình thường. "Các vị không cần kinh hoảng, ta chỉ đến để hỏi đường. Ta đang bị lạc trong vùng hoang vu này, các ngươi có biết thành trì gần đây nhất ở đâu không?", Mục Long hét lên. "Hu..." Thấy vậy, người đàn ông cầm đầu ghìm ngựa dừng lại, sờ bộ râu ngắn lởm chởm như kim châm, trợn đôi mắt như trâu cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Long, nói: "Chưa nói đến việc ngươi có lạc đường thật hay không, trăm ngàn dặm xung quanh đây đều hoang vu không có người ở, hơn nữa còn có nhiều yêu thú hoành hành, một mình tên nhóc Bích Cung cảnh như ngươi sao có thể xuất hiện ở đây được, đúng là nói hươu nói vượn". "Nhóc con, ta mặc kệ ngươi là người nào, đến gần chúng ta có mục đích gì, ta cảnh cáo ngươi, nhân lúc tâm trạng gia còn tốt thì nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!", người đàn ông tự xưng là gia này nói xong, lực thần hồn trên người phóng ra, hóa thành từng uy áp mạnh mẽ nghiền áp về phía Mục Long. Đây là cảnh cáo, cũng là uy hiếp. "Ngự Hồn cảnh đỉnh phong sao?", thấy vậy, Mục Long cũng không thèm để ý, uy áp này chẳng có chút tác dụng nào với hắn. Hắn nhìn người đàn ông kia một cái, cười nói: "Vị đại ca này hiểu nhầm rồi, ta thật sự chỉ là người bị lạc đường, chỉ muốn hỏi đường mà thôi, huống chi các vị có tu vi cao thâm, không cần cẩn thận quá mức với với một tên nhóc Bích Cung cảnh như ta đi". Nhưng mà người đàn ông cầm đầu thấy vậy lại thay đổi sắc mặt. Lấy thực lực của hắn ta, cho dù ở Ngự Hồn cảnh đỉnh phong cũng hiếm có người địch lại, dưới sự nghiền ép của lực thần hồn, cho dù là tu sĩ Ngự Hồn cảnh bình thường cũng không thể chịu đựng. Nhưng thiếu niên trước mặt này lại bình yên vô sự, giống như không có chuyện gì vậy, quỷ dị, thật sự là quá quỷ dị. Nhớ tới nhiệm vụ lần này của bọn họ, sự đề phòng trong lòng hắn ta càng tăng lên. "Nếu vị đại ca này từ đầu đến cuối không muốn mở miệng chỉ đường, vậy ta không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi theo sau các vị".