Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Long bất bại
Cập nhật:

Chương 303 Nếu ngươi muốn đi theo thì cứ đi".

"Ta nghĩ các vị cũng đang muốn đến thành trì gần đây, đúng không, vị cô nương này", Mục Long nhìn xe ngựa, hỏi người trong xe. Khứu giác của hắn vô cùng nhạy bén, vừa rồi đến gần xe ngựa đã mơ hồ ngửi được một mùi thơm, mặc dù rất nhạt nhưng lại cực kỳ đặc biệt, giống như mùi hoa lan và xạ hương nhẹ nhàng thoải mái, nhìn nữa còn có cả trang trí bên ngoài, vì vậy Mục Long liền to gan suy đoán người ngồi trong xe là một cô gái. Quả nhiên Mục Long vừa nói ra, những người xung quanh lập tức biến sắc, rối rít bao vây Mục Long lại, chuẩn bị ra tay với hắn bất cứ lúc nào. Người đàn ông cầm đầu cũng vô cùng giận dữ, chợt quát lên: "Cuồng đồ to gan, lại dám quấy rối tiểu thư nhà ta, Man gia ta thấy ngươi tu vi nhỏ, vốn khinh thường ra tay, nhưng nếu ngươi cứ không biết tốt xấu như thế thì đáng bị ăn đánh!" Người đàn ông vừa nói xong liền muốn ra tay với Mục Long. Thấy vậy, Mục Long cũng không sợ sợ, hắn chỉ đến để hỏi đường chứ không gây tranh chấp gì, nhưng lòng nghi ngờ của những người này lại quá nặng, nếu như hắn ta muốn ra tay thật, Mục Long cũng không sợ. Nhưng mà đúng lúc này, lại nghe thấy bên trong chiếc xe hoa lệ truyền ra một giọng nói êm tai dễ nghe như tiếng ngọc. "Man Phong, không được vô lễ, tu vi của vị công tử này yếu kém, một mình đi trên đường khó tránh khỏi nguy hiểm, cho hắn một con ngựa để hắn đi theo đi", cô gái trong xe đột nhiên cất tiếng nói chuyện, giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng trong đó lại có vẻ dịu dàng khiến người nghe vô cùng thoải mái. "Nhưng mà...", người đàn ông cầm đầu chính là Man Phong. Nghe thấy lời này, Man Phong trong nháy mắt luống cuống hẳn, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm Mục Long, giống như muốn nhìn thấu hắn để tìm ra sơ hở, để cô gái trong xe thay đổi ý định vậy. Nhìn dáng vẻ cuống cuồng này của Man Phong, Mục Long cũng cười một tiếng, trên thực tế hắn đã nhìn ra được Man Phong là một người đàn ông thô kệch, nhưng cũng không phải hạng người gian ác, nếu không ban đầu đã ra tay luôn chứ không phải cứ cảnh cáo hắn mãi, chẳng qua là lòng đề phòng của hắn ta hơi nặng mà thôi. Thấy vậy, Mục Long liền cố ý chọc tức Man Phong: "Đây chính là tiểu thư nhà các ngươi cho phép ta đi theo đấy nhé", nói xong còn làm mặt quỷ với hắn ta. "Ngươi...", Man Phong giận đến mức hai hàng lông mày dựng ngược, hắn ta giương mắt nhìn, đống râu ria lởm chởm trên mặt cũng dựng lên giống như một con nhím xù lông vậy. Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười đó của hắn ta, Mục Long liền dừng lại đúng lúc, sau đó nói với cô gái trong xe: "Vậy thì cảm ơn vị cô nương này, nhưng mà Thanh Lân Mã thì không cần, ta đi không chậm, đi bộ là được, vừa vặn có thể nhân cơ hội để rèn luyện thể lực". Lời này của hắn hiển nhiên đã khiến tất cả mọi người phải ngẩn ra, nhất là những thị vệ cưỡi trên Thanh Lân Mã, bọn họ đều nhìn Mục Long như nhìn một tên ngốc. Vùng đất biên cương hoang vu đường xá xa xôi, cho dù là những cường giả Ngự Hồn cảnh như bọn họ có thể phi hành trên không mà còn phải phụ thuộc vào Thanh Lân Mã để đi đường, một thiếu niên như hắn mới chỉ là Bích Cung cảnh, lại tuyên bố sẽ đi bộ, còn rèn luyện sức lực, không giả vờ thì chết chắc? Hơn nữa một nơi hiểm ác thế này có rất nhiều nguy hiểm, phàm là người đi đường đều phải cố gắng giữ sức, để khí huyết của mình luôn dồi dào, tránh cho đến lúc gặp phải nguy hiểm lại không thể đối phó được. Mọi người nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Mục Long cũng càng thêm châm chọc, sợ là thiếu niên này chưa bao giờ ra khỏi cửa, cho nên mới có thể nói ra lời dốt nát như thế. Nhưng mà sau một lúc im lặng, trong xe lại truyền đến giọng nói dịu dàng của cô gái: "Công tử cứ tự nhiên". "Ừm", Mục Long gật đầu đáp lại. Lúc này, Man Phong lúc trước bị Mục Long trêu chọc không nhịn được mà hất nước lạnh: "Đúng là một tên nhóc không biết trời cao đất rộng, cũng được, vừa vặn chúng ta cũng không còn thừa Thanh Lân Mã cho ngươi cưỡi". "Quả thật là tuổi trẻ, nơi đây cách thành Hoang Hỏa gần ba ngàn dặm đường, nếu thật sự có thể đi bộ thì còn cần Thanh Lân Mã làm gì!" "Giá!" Man Phong vừa nói xong liền hét lớn một tiếng, giơ roi thúc ngựa lên đường lần nữa. Mặc dù bị Man Phong châm chọc, nhưng Mục Long vẫn nghe được một thông tin trong đó, bọn họ đang muốn đến thành Hoang Hỏa, cách nơi đây khoảng ba ngàn dặm đường. "Ba ngàn dặm sao? Lấy khí huyết của ta hôm nay còn hơn xa Thanh Lân Mã, chắc ba ngàn dặm đường cũng không phải việc khó", Mục Long người tài cao gan lớn, chỉ suy nghĩ một lát, trong lòng đã vô cùng tự tin. Hắn nói với Man Phong: "Cũng không cần đại ca ngươi lo lắng, ngươi cứ việc đi đường là được, dù sao ta đảm bảo chắc chắn sẽ không bị tụt lại đâu". "Hừ, tuổi không lớn nhưng ăn nói lại hùng hồn, ai là đại ca ngươi? Bớt làm quen với Man gia ta đi, nếu ngươi muốn đi theo thì cứ đi". Man Phong cảm thấy trên con đường này có rất nhiều nguy hiểm, bọn họ còn phải cẩn thận, hôm nay lại xuất hiện một tên nhóc Bích Cung cảnh không rõ lai lịch, hoàn toàn là một gánh nặng, hơn nữa còn không biết trời cao đất rộng, hắn ta muốn dạy dỗ Mục Long một chút, để hắn biết điều hơn. Thấy vậy, Mục Long cũng không hoảng hốt, âm thầm thúc giục khí huyết, cả người giống như mũi tên rời cung, vèo một tiếng đã trực tiếp vượt qua mọi người, chạy ở trước mặt Man Phong, còn không nhịn được quay đầu nhìn Man Phong. Hắn cười híp mắt nói: "Man đại ca, con ngựa này của ngươi đúng là ngựa tốt, chạy nhanh thật đấy".