Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Long bất bại
Cập nhật:

Chương 304: Cái gì?"

"Đó là...", con ngựa này của Man Phong vốn là ngựa tốt vạn dặm chọn một, lúc nhắc đến với người ta đều vô cùng hãnh diện. Nhưng Man Phong vừa định khoe khoang, lại đột nhiên cảm giác được hình như là lạ ở chỗ nào, hắn ta nhìn Mục Long một cái, đột nhiên vô cùng giận dữ. Ngươi đặc biệt chạy ở trước mặt ta rồi khen ngựa của ta nhanh, đây là có ý gì? Man Phong mặc dù là một thô nhân, nhưng cũng không ngu, biết được Mục Long đây là cố ý chọc hắn. "Hừ, tên nhóc, có câu là đường xa mới biết sức ngựa, quãng đường phía sau còn dài lắm, chắc chắn sẽ có lúc ngươi phải khóc", Man Phong cưỡi ngựa mà vẫn bị Mục Long vượt qua, đương nhiên cảm thấy rất mất mặt, trong lòng cũng không phục. "Bốp bốp!" Roi ngựa vung xuống, phát ra những tiếng vô cùng rõ ràng ở trong không khí, tốc độ của Thanh Lân Mã dưới thân lại tăng nhanh không ít, giống như là một tia chớp màu xanh vậy, những nơi nó đi qua chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng. Nghe được tiếng gió gào thét bên tai, Man Phong liền cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn không ít. "Hừ, so tốc độ với Man gia ta ư, nghĩ ngựa của Man gia là ốc sên chắc?" Nhưng Man Phong còn chưa kịp vui vẻ, nụ cười trên mặt hắn ta đã hoàn toàn đọng lại. "Cái gì?", thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, Man Phong lập tức trợn to hai mắt. "Man đại ca, Thanh Lân Mã của ngươi quả thật giống như sấm đánh gió táp vậy", Mục Long chạy trước mặt Man Phong, thở dài nói. "A...", Man Phong điên cuồng hét lên trong lòng, đây đã là tốc độ nhanh nhất của Thanh Lân Mã rồi, ngay cả những người phía sau đều bị hắn ta bỏ lại phía sau một khoảng cách rất dài, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không có cách nào thoát khỏi tên nhóc Bích Cung cảnh trước mặt. "Làm sao có thể? Bích Cung cảnh có tốc độ nhanh như vậy ư?" "Người ở vùng đất hoang dã này vô cùng thưa thớt, chẳng lẽ tên nhóc này là yêu thú thành tinh, hóa thành hình người tới đây đùa bỡn Man gia ta sao?", nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Man Phong bác bỏ. Yêu thú có thể hóa hình ít nhất phải là Thần Thông cảnh, cấp bậc như thế lại đi đùa bỡn một tu sĩ Ngự Hồn cảnh nho nhỏ như hắn ta sao? "Tên nhóc, rốt cuộc ngươi là người nào, chẳng lẽ là côn đồ phỉ tặc gì đó cố ý áp chế tu vi, tới đây trêu chọc Man gia ta sao?", Man Phong càng ngày càng nghi ngờ thân phận của Mục Long. Hắn ta từng này tuổi rồi còn chưa bao giờ nhìn thấy một tu sĩ Bích Cung cảnh nho nhỏ lại có tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa từ nãy đến giờ bọn họ đã chạy được gần trăm dặm đường, nhưng Mục Long vẫn có vẻ thản nhiên như cũ, mặt không đỏ tim không đập mạnh. Đây quả thực là điều quá không hợp lý, cho dù là tu sĩ Ngự Hồn cảnh, thân xác thông huyền, nhưng nếu như không phi hành trên không mà dựa vào hai chân đi đường, chỉ sợ cũng không có cách nào chạy như điên một hơi đến tận trăm dặm. Thấy vậy, Mục Long cười nói: "Cho dù muốn áp chế tu vi cũng phải có lực thần hồn mới có thể áp chế, Man đại ca nhìn ta giống như người đã ngưng tụ thần hồn sao?" Man Phong nghe thấy vậy thì cẩn thận cảm ứng một lát, quả nhiên phát hiện tuy Thiên Môn của Mục Long đã phá, nhưng bảy phách vẫn còn, hiển nhiên không hề có chút dao động nào của thần hồn. Chẳng qua là trên người Mục Long có một thứ làm hắn ta vô cùng rung động, đó chính là khí huyết. Mặc dù không cẩn thận điều tra, nhưng lúc lực thần hồn của hắn ta đến gần Mục Long liền mơ hồ cảm giác được khí huyết cả người Mục Long giống như vực sâu biển rộng, trong cơ thể lại như có thú dữ viễn cổ ẩn nấp, vô cùng đáng sợ. "Thì ra là như vậy, đúng là thân xác mạnh mẽ, chỉ sợ cho dù là những tu sĩ có thân xác thông huyền kia cũng không thể có khí huyết này", nhìn đến đây, Man Phong không khỏi coi trọng Mục Long nhiều hơn. Một người đàn ông thô kệch như Man Phong, từ trước đến giờ cũng chỉ tôn sùng cường giả, Mục Long đã thành công có tiềm chất của cường giả, điểm này là đủ rồi. Cho nên chỉ chốc lát sau, Man Phong liền hừ lạnh nói: "Nhóc con, tuy cả người ngươi có khí huyết dồi dào, nhưng lần này đến thành Hoang Hỏa phải mất tận ba ngàn dặm, đường xá xa xôi, đừng có để ý đến mặt mũi, nếu như chạy hết nổi rồi thì cứ nói, Man gia ta sẽ tốt bụng chở ngươi một đoạn đường!" Thấy vậy, trong lòng Mục Long động một cái, quả nhiên Man Phong này cũng không xấu, hắn liền đáp lại: "Tại hạ nhận ý tốt của Man đại ca, chỉ là chút khoảng cách này cũng không phải là việc khó đối với ta". Mục Long nghĩ nếu đã muốn đột phá Ngự Hồn cảnh, tốt nhất là có thể có một trận đại chiến sảng khoái trước khi đột phá, để cho khí huyết thông suốt, quá trình đột phá cũng sẽ trơn tru hơn. Nhìn có vẻ bây giờ cũng không có cơ hội để chiến đấu, cho nên chỉ có thể thông qua việc chạy ba ngàn dặm để rèn luyện khí huyết cả người thôi. Nhưng mà Man Phong nào biết được điều này, còn tưởng rằng là Mục Long nhỏ nhen, quyết tâm giận dỗi với hắn ta, liền tức giận nói: "Còn nhỏ tuổi, học cái gì không tốt, lại đi học người ta khoác lác. Chỉ là Bích Cung cảnh mà lại làm như trâu bò lắm đấy, hừ!" Man Phong nói xong, dứt khoát không để ý đến Mục Long nữa, hắn ta giục ngựa chạy như bay về phía trước, từ đầu đến cuối Mục Long vẫn đi song song với hắn ta, cứ như vậy suốt tám trăm dặm đường, Mục Long vẫn có vẻ dồi dào sức lực như trước. Một màn này làm Man Phong ngây ngẩn cả người. Những thị vệ phía sau lại không chịu được mà bàn luận sôi nổi, ánh mắt nhìn về phía Mục Long giống như nhìn một con quái vật vậy.