Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Chương 305: Quỷ Hống Quan
Đừng nói là những thị vệ kia, ngay cả Thanh Lân Mã dưới người bọn họ cũng không nhịn được phải liếc nhìn, trong lòng nghĩ từ bao giờ mà “thú hai chân” này cũng có thể chạy nhanh như vậy? Vậy còn cưỡi bọn chúng làm gì, không bằng tất cả đều đi xuống, mọi người cùng nhau chạy đi.
Ngược lại là cô gái trong xe từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Một vầng trăng lạnh đầu tháng treo trên cao, chiếu sáng khắp vùng vắng lặng vô tận.
Tuy là ban đêm nhưng đối với những cường giả Ngự Hồn cảnh này lại chẳng khác gì ban ngày, đám người Mục Long không ngừng đi về phía trước, lúc đi ngang qua một sơn cốc mới thả chậm tốc độ, cùng lúc đó trên mặt mọi người đều có vẻ nghiêm trọng.
Hai bên sơn cốc đều là những ngọn núi lởm chởm cao chót vót giống như được dùng đao rìu bổ ra vậy, vô cùng nguy hiểm, ở giữa chỉ có một lối đi nhỏ, ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể trông thấy một khoảng trời có hạn, đây chính là “đường bầu trời” mà mọi người hay nói, xung quanh là những dãy núi cao lớn quanh co tựa như rãnh trời, nếu muốn đi đến thành Hoang Hỏa thì chỉ có thể đi qua con đường này.
Nếu như bùng nổ chiến tranh, nơi này chính là khu vực giao tranh của binh lính, đây là nơi vô cùng nguy hiểm, nếu bị bao vây trong này thì cho dù có mọc cánh cũng khó trốn.
Ngoài ra, nơi đây còn có một cái tên làm người ta vừa nhắc đến đã biến sắc - Quỷ Hống Quan.
Có câu nói là "chim tới đây không ló đầu, động vật phải chạy theo đàn. Một tiếng quỷ rống gan sắp nứt, người không qua đêm ở cửa này", chính là nói về Quỷ Hống Quan.
Vùng đất biên cương xưa nay vô cùng hỗn loạn, một nơi hiểm ác giống như Quỷ Hống Quan dĩ nhiên là chỗ hay xảy ra việc giết người cướp của, thường có phỉ đạo cường đạo qua lại ở chỗ này, nhẹ thì cướp tiền qua đường, nặng thì mất đầu, tự xưa tới nay không biết đã có bao nhiêu sinh linh bỏ mạng về tây ở chỗ này rồi.
Những người chết oan kia có oán khí rất nặng, cộng thêm nơi đây có nhiều âm khí, cho nên oan hồn không tiêu tan, thường xuyên tụ tập ở chỗ này.
Trong đêm rét thường xuyên có thể nghe thấy tiếng quỷ rống lấy mạng người, đương nhiên tu sĩ có tu vi cao thâm không sợ tà ma, nhưng nếu như tu vi thấp thì cũng chỉ có thể nhanh chóng đi qua đây vào buổi sáng.
Đây cũng là lai lịch của Quỷ Hống Quan.
Đám người Man Phong đều là tu sĩ Ngự Hồn cảnh, đương nhiên không sợ tà ma bình thường, điều khiến bọn họ lo âu đơn giản chỉ là đạo tặc trên đường, có đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
"Coi chừng, từ trước đến nay Quỷ Hống Quan đều không phải là đất bình an gì, chúng ta cần đề phòng hơn mới được", Man Phong dặn dò một tiếng, mọi người liền nhích lại gần nhau hơn, bao vây xe ngựa ở trong đó.
Đám Thanh Lân Mã này cũng là yêu vật thông linh, lúc bước vào Quỷ Hống Quan, tất cả chúng nó đều giương hai tai lên, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, rất sợ quấy rối đến một vài thứ ẩn nấp trong bóng tối.
Lúc Mục Long vừa bước vào Quỷ Hống Quan chỉ cảm thấy nhiệt độ trong này thấp hơn ở bên ngoài không ít, một trận gió lạnh lẽo thổi tới, đó là một loại âm u thấu xương, trong bóng tối truyền ra tiếng gào rú thê lương, đúng là khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Trong bóng tối, ma trơi trên đống xương trắng bên đường lay động theo gió giống như con mắt của ác quỷ, sau lưng còn có những âm thanh đáng sợ truyền đến, khi thì là tiếng khóc tỉ tê, khi thì là tiếng cười dài, trong Quỷ Hống Quan lại có rất nhiều âm khí làm da đầu tê dại.
Trong người Mục Long có chân huyết Long Tượng, lại tu luyện “Trấn Ngục Hồng Lô Kinh”, vô cùng nhạy cảm đối với khí tức của những âm tà tội nghiệt này, không khỏi cảm thán: " m khí ở đây quả nhiên dày đặc, mơ hồ còn có dấu hiệu hóa thành khí âm sát".
Man Phong nghe thấy lời này thì âm thầm kinh hãi, nhưng chỉ nhìn Mục Long một cái, cũng không nhiều lời.
Thật ra thì Mục Long nói không sai, khí âm tà ở đây vô cùng đậm đặc, đối với những tu sĩ ma đạo tu luyện tà ác công pháp kia mà nói, dĩ nhiên đây là một vùng đất phong thủy để tu luyện, nếu như chiến đấu ở chỗ này, ma công cả người sẽ có thể bằng thêm ba phần uy lực, nhưng đối với tu sĩ bình thường mà nói, nơi này giống như đi trong nước lửa, tu vi cả người sẽ bị khắc chế.
Hôm nay thì đã thành như vậy, nếu đúng như lời Mục Long nói thì chờ đến khi âm khí nơi này không ngừng tụ tập, hóa thành khí âm sát, vậy cho dù là tu sĩ Ngự Hồn cảnh đi qua cũng vô cùng gian nan, còn về tu sĩ Ngự Hồn cảnh trở xuống nếu không có pháp bảo thuần dương để khắc chế khí âm sát, tuyệt đối không thể còn sống đi ra khỏi Quỷ Hống Quan.
Nhưng hoàn cảnh này đúng là còn tốt với Mục Long hơn cả với tu sĩ ma đạo, nếu không phải đang đi cùng đám người Man Phong, hắn hoàn toàn có thể vận chuyển phương pháp hồng lô để dung luyện khí âm tà ở nơi này, tu luyện chân thân trấn ngục.
Nhưng nếu bây giờ hắn định đột phá Ngự Hồn cảnh thì đương nhiên không thể làm như vậy, huống chi khí âm tà ở nơi này đậm đà, nếu như có thể để nó biến thành khí âm sát, đến lúc đó lại dung luyện sẽ có hiệu quả cao hơn.
"Người của Huyền Nguyệt Thương Minh, rốt cuộc đã tới rồi sao? Đại gia ta đã ở chỗ này chờ các ngươi lâu rồi!", người cầm đầu kia khoác một chiếc áo bào đen kín mít, trên người lóe lên ánh sáng màu xanh thẫm, tản ra khí tức âm hiểm loáng thoáng, mang đến cho người ta cảm giác giống như rắn độc vậy, hiển nhiên là người tu luyện ma công vô cùng thâm độc.