Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Long bất bại
Cập nhật:

Chương 307: Thái Càn Khôn, Huyền Phong Lĩnh

Mục Long vừa mới đến, không biết Âm Ma Sơn và Huyền Phong Lĩnh có chỗ gì lợi hại, nhưng đám người Man Phong nghe vậy thì đồng loạt biến sắc, ngay cả cô gái áo tím với vẻ mặt bình tĩnh thấy vậy cũng không khỏi nghiêm túc hơn mấy phần. "Nghe nói xưa nay Âm Ma Sơn và Huyền Phong Lĩnh như nước với lửa, không nghĩ tới..." "Haha, bất ngờ sao? Có câu nói là người trong thiên hạ tất bật đều vì chữ lợi, ở trước mặt lợi ích nào có kẻ địch vĩnh viễn gì, ngươi thấy sao?" Thái Càn Khôn của Huyền Phong Lĩnh tuy cũng là kẻ đứng đầu một núi, nhưng khí tức trên người lại không độc ác giống như Dương Điên Phong của Âm Ma Sơn, trên người không có chút khí chất của đạo tặc gì, hắn ta mặc một bộ đồ trắng nhã nhặn, nếu đứng ở trong đám người thì cho dù ai cũng không nghĩ ra hắn ta là đạo tặc biên cương khiến người ta nghe thấy liền biến sắc đâu. "Thái mỗ ta cũng không phải tới tay không, còn mang cho cô nương một món quà, tin chắc nể mặt món quà này, ngươi sẽ ngoan ngoãn giao ra mật lệnh", Thái Càn Khôn nói xong liền vung tay lên, chỉ thấy hai tên đạo tặc Ngự Hồn dẫn một cô gái đi tới trước. Dáng vẻ người phụ nữ này vô cùng thê thảm, trên người có nhiều vết đao vết kiếm, hiển nhiên là đã trải qua một trận chiến đấu vô cùng thảm thiết, nhưng trong đôi mắt kia lại lộ ra vẻ quật cường và bất khuất. "Thải Y", trong nháy mắt thấy rõ người phụ nữ đó, sắc mặt cô gái áo tím lạnh đi rất nhiều, bởi vì cô gái tên là Thải Y này tuy chỉ là thị nữ của cô ta, nhưng từ nhỏ đã lớn lên với cô ta, tình cảm như chị em gái, hôm nay rơi vào trong tay đạo tặc, còn bị thương thành như vậy, đương nhiên cô ta sẽ vô cùng đau lòng. Chẳng qua cô gái tên là Thải Y này đã sớm bị phong ấn tu vi, ngay cả miệng cũng bị bịt chặt, không có cách nào nói chuyện, lúc thấy cô gái áo tím chỉ có thể liều mạng lắc đầu. "Thả cô ấy ra, nếu không ta bảo đảm hôm nay cho dù các ngươi người đông thế mạnh, cướp đi lệnh bài, cũng khó trốn khỏi tai họa chết người đâu!", sắc mặt cô gái áo tím vẫn trấn định như cũ, chẳng qua là giọng nói kia đã trở nên lạnh lùng hơn. "Ha, từ trước đến giờ chỉ có chúng ta uy hiếp người khác, chưa từng thấy có người nào dám uy hiếp chúng ta, ta biết Huyền Nguyệt Thương Minh của ngươi là thế lực lớn, nhưng ngươi có biết người thật sự cần mật lệnh này là một thiên tài ma đạo không, có chỗ dựa như vậy, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ sợ Huyền Nguyệt Thương Minh sao?" "Ta cũng không ngại nói cho ngươi, Huyền Phong Lĩnh ta và Âm Ma Sơn tuy vẫn luôn như nước với lửa, nhưng bây giờ đều nghe lệnh của thiên tài ma đạo kia, cho nên lần này mới có thể bắt tay đối phó với các ngươi", Thái Càn Khôn nói ra những lời này, dĩ nhiên là không lo ngại gì. Nghe thấy vậy, trong lòng cô gái áo tím đã hiểu ra, sắc mặt cũng phức tạp hơn mấy phần. Đám người ma đạo kia vô cùng khó dây dưa, hơn nữa địa bàn đều ở trong Vô Cực Ma Hải, Huyền Nguyệt Thương Minh cũng không muốn tùy tiện đắc tội bọn họ. Nhưng cô ta lại không nghĩ tới có người trong ma đạo theo dõi Huyền Nguyệt Thương Minh, mật lệnh này có liên quan đến một di tích cổ, không phải chuyện đùa. Huyền Nguyệt Thương Minh cũng phải bỏ ra cái giá cực lớn mới có được nó, đương nhiên sẽ không dễ dàng chắp tay nhường nhịn. Vì để làm tan rã ý chí chiến đấu của cô gái áo tím, Thái Càn Khôn tiếp tục nói: "Không thể không nói Huyền Nguyệt Thương Minh các ngươi làm việc vô cùng chu đáo, vì để mật lệnh an toàn đến nơi mà lại sử dụng kế chia binh, để thương đội các ngươi đi đường chính đánh lừa dư luận, mà các ngươi lại đi đường mòn, muốn lừa dối người khác, chỉ tiếc các ngươi gặp phải Thái Càn Khôn ta, bàn về âm mưu thủ đoạn, các ngươi vẫn còn quá non nớt". Thái Càn Khôn cười, tiện tay cởi phong ấn của Thải Y ra, nói: "Có thể nhìn ra được tình cảm chủ tớ các ngươi rất tốt, được gặp lại nhau lần nữa, chắc hẳn có nhiều chuyện muốn nói, vậy thì thế này đi, nếu như ngươi giao mật lệnh ra, ta sẽ thả cô ta, như thế nào?" Nhưng sau khi cô gái tên là Thải Y này được cởi phong ấn, điều đầu tiên làm cũng không phải cầu xin cô gái áo tím cứu mình, mà là hô lớn: "Tiểu thư, không cần để ý đến ta, mau đi đi, chỉ cần có thể giữ được mật lệnh, Thải Y chết cũng không tiếc, nếu có kiếp sau, Thải Y vẫn muốn hầu hạ người". Thải Y cười một tiếng thê thảm, trong mắt chỉ có vẻ muốn chết, sau đó quay sang mắng Thái Càn Khôn kia: "Tên khốn, muốn lấy được mật lệnh, đúng là mơ mộng hão huyền, trước khi chết ta có thể được gặp tiểu thư nhà ta một lần, cuộc đời này đã không còn gì đáng tiếc nữa rồi, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, muốn dùng ta để uy hiếp tiểu thư nhà ta là điều không thể đâu!" "Tiện tỳ, dám lừa gạt ta!", nghe thấy vậy, Thái Càn Khôn đột nhiên giận dữ, hung hăng tát vào mặt Thải Y một cái. Lúc trước thương đội của Huyền Nguyệt Thương Minh đã bị bọn họ tàn sát toàn bộ, chỉ còn lại thị nữ Thải Y này, cô ta nói cho bọn họ, mật lệnh thật sự đang ở trên người tiểu thư của cô ta, từ đó hắn ta mới biết được hành tung của cô gái áo tím, cho nên mới mai phục ở Quỷ Hống Quan, há miệng chờ sung rụng. Nhưng không ngờ Thải Y bỗng nhiên trở mặt, phá hỏng tính toán của hắn ta, điều này khiến Thái Càn Khôn luôn luôn giỏi về tính toán làm sao có thể không giận được? Hắn ta luôn được người ngoài gọi là "mưu tính trong màn trướng mà có thể quyết định chiến thắng ở ngoài nghìn dặm", nhưng bây giờ lại bị một thị nữ nho nhỏ đùa bỡn như vậy, làm gì còn mặt mũi nữa? Sở dĩ cô ta làm ra hành động như vậy không phải là muốn chọc giận Thái Càn Khôn, mà là một lòng muốn chết thôi.