Bìa truyện

Văn án: Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vết son môi trên áo sơ mi của Thẩm Hi, anh ấy nói: “Ninh Ninh s/ay rư/ợu, anh đến đón con bé, có lẽ vô tình chạm phải.” Ninh Ninh là con gái nuôi của chúng tôi, mười tám tuổi, đang ở độ tuổi n/ổi l/oạn. Khi nói, lông mày anh ấy còn hơi cau lại vẻ phiền muộn. Tôi nhận lấy áo khoác an ủi: "Ninh Ninh giờ đang trong giai đoạn n/ổi l/oạn, anh chịu đựng một chút." Sau đó, cô con gái nuôi ấy gửi cho tôi một bức ảnh của hai người họ ôm nhau ngủ. “Dì bận rộn thế này, cháu chăm sóc Thẩm Hi một chút, dì có thể hiểu mà, đúng không?”

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 樱桃小酒

Phần 1: Cửa hàng đồ giấy Âm Cửu Môn Nhà ta mở tiệm đồ giấy. Chính vì vậy mà cha mẹ chồng rất không hài lòng về ta. Phu quân cũng thường chê ta là đồ xui xẻo. Hắn tự ý dùng tiền hồi môn của ta để cưới thêm tiểu thiếp. Sợ ta không đồng ý, hắn liền hạ đ/ộc ta. Khiến ta bệ/nh tật triền miên, không thể rời khỏi giường. Nhưng hắn không biết rằng, ba thỏi bạc đó, là tiền người ch*t. Tiền người ch*t, tiền đòi mạng. Người sống trốn, oán linh thoát. Người nhận tiền và người tiêu tiền, đều phải trả giá bằng m/áu. Phần 2: Đỡ đẻ cho người âm Mẹ ta là bà đỡ đẻ có tiếng. Nhưng tỷ tỷ vẫn ch*t ở nhà chồng, một x/á/c hai mạng. Cha mẹ chồng nói tỷ ấy là đồ xui xẻo, đến tang lễ cũng không thèm làm, chỉ dùng một tấm chiếu gói lại rồi vứt vào lo/ạn táng cương. Bọn họ nói tỷ tỷ không giữ đạo làm vợ, còn chửa hoang. Không những nuốt hết của hồi môn của tỷ tỷ, còn đuổi mẹ và ta ra khỏi nhà. Nhưng bọn họ không biết rằng, nhà ta không chỉ có một mình mẹ ta biết đỡ đẻ. Chẳng qua là, ta đỡ đẻ cho người ch*t. Đỡ đẻ cho người âm, thoát khỏi ải dương gian. Linh nhi ra đời, độ m/a q/uỷ. Cháu à, con có muốn về thăm nhà không?

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 橘子酸掉牙

Văn án: Ta thay quân đệ (*) chắn k/iếm, h/ủy h/oại dung nhan. (*) Quân đệ: thường được dùng để chỉ những người bạn thân thiết hoặc huynh đệ cùng ch/iến đ/ấu trong quân doanh. Nhưng hắn lại cho rằng ta cố ý bày trò, khiến Hoàng thượng ban hôn, làm hắn và hoàng muội chia lìa. Sau đó, ta bị người b/ắt đi, Bùi Nguyên không để tâm: “Tái diễn chiêu cũ, công chúa còn phải diễn đến bao giờ?” Mở mắt ra lần nữa, trở về ngày được ban hôn. Giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ta nắm tay người đầu sỏ lạnh lùng. Tiền kiếp, hắn kh/ởi b/inh l/àm ph/ản, từ trung thần biến thành kẻ gi/an á/c bị mọi người ng/uyền r/ủa. Không tiếc mang tiếng ngàn năm, gi*t sạch toàn bộ quân lính chỉ để lấy lại x/á/c ta. Ta nhìn vào đôi mắt trong trẻo của hắn, cười chua xót: “Đại nhân, ngài có muốn một nương tử không?”

8/10
Bìa truyện

Văn án: Lúc bốn tuổi, ta ch//ặt x//á/c mèo rừng trong cung; lúc năm tuổi ta bắt cả vườn chim để làm bức tranh "Bách Cầm Đồ". Từ hoàng thượng, hoàng hậu đến cung nữ thái giám đều nói ta là kẻ đ///iên. Chỉ có hoàng tỷ ôm ch/ặt lấy ta, c/ầu x/in phụ hoàng mẫu hậu đừng đưa ta đi, th/ề đ/ộc sẽ dạy dỗ ta nên người. Chậc, thật sự là không thể làm trái ý tỷ ấy. Thế nên ta bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn. Một khi đã giả vờ là tròn mười năm. Cho đến khi hoàng tỷ bị gả đi hòa thân, ch*t chỉ một tháng sau khi được phong làm phi. Ta tìm đến phụ hoàng: "Để con đi hòa thân."

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 风逐月

Văn án: Kết hôn bảy năm, ta và Trương Hàn vẫn chưa có con. Chúng ta quyết định nhận nuôi một đứa trẻ, sau này ít nhất cũng có người thừa kế gia nghiệp. Nhưng ngay trước ngày nhận nuôi, ta đã có một giấc mơ…

8/10