Bìa truyện

Thái tử gia thủ đoạn thâm sâu x Bánh ngọt nhỏ yểu điệu nhát ganĐương kim Thái tử dung mạo đẹp đẽ, hoài châu uẩn ngọc [1], tính tình điềm đạm.Một vị quân tử đứng đắn là thế, mà lại cứ vô tình bị Khúc Ngưng Hề nhìn thấy cảnh ra tay giết người.Bờ môi hắn khẽ nhếch, tay không bẻ gãy cần cổ của tiểu cung nữ gian tế.Nét tà ác nơi gương mặt như đã khiến hắn trở thành một người hoàn toàn khác so với mọi ngày, Khúc Ngưng Hề hoảng sợ không thôi.Chết rồi, ai bảo nàng lại đi phá vỡ lớp ngụy trang của hắn…Thân là cháu gái của kế Hoàng hậu, trời sinh hai người đã không cùng chiến tuyến, vì mạng sống của mình, nàng chỉ đành run lẩy bẩy mà nói dối, bày tỏ rằng mình đã ái mộ Thái tử từ lâu.Khúc Ngưng Hề thành công giữ lại được mạng sống, chỉ là, sự uy hiếp ấy vẫn chưa biến mất hoàn toàn.Nàng nhìn vị Thái tử đang đứng trước mặt mình, dường như có một thứ hứng thú lạnh lùng và độc ác nào đó đang bị ẩn giấu đằng sau cái thân phận này, ấy là thứ tâm lý đùa bỡn người khác như “mèo vờn chuột”.Thậm chí là, ngay trong thời khắc mà hắn bị trúng độc…“Qua đây.”Bùi Ứng Tiêu lệ chí mi hồng, hắn vừa nhìn về phía nàng bằng ánh mắt âm trầm, vừa chậm rãi xoa xoa giọt máu nơi đầu ngón tay.Khúc Ngưng Hề hoảng sợ tới mức bật khóc ngay tại chỗ!Về sau, không hiểu tại sao mà nàng lại trở thành Thái tử phi, ai cũng nói là do kế Hoàng hậu thủ đoạn cao cường, không ngờ là bà ta lại có thể đưa cháu gái của mình vào Đông Cung.Thái tử phong quang tễ nguyệt [2], ngày nào cũng về thẳng nhà, chưa từng “trêu hoa ghẹo nguyệt” bên ngoài, khiến cho các quý nữ ghen tỵ đến nỗi chỉ muốn phát điên lên thôi.Chỉ có mỗi mình Khúc Ngưng Hề mới có thể hiểu hết được sự mạnh mẽ và cảm giác áp bách mà hắn mang đến. Chỉ có mỗi mình nàng mới có thể thấy hết được hắn “đa trí cận mưu” [3] ra sao. Và cũng chỉ có mỗi mình nàng mới thấy được bộ mặt thật vừa đen tối vừa nguy hiểm được hắn ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ kia.1. Có chút cường thủ hào đoạt, nam chính chỉ xấu xa với mỗi mình nữ chính thôi.2. Ngày ngày nữ chính chỉ nghĩ cách làm sao để dỗ dành người kia.——————Chú thích:[1] Hoài châu uẩn ngọc (怀珠韫玉): chỉ người biết trân trọng người có tài năng và đức hạnh, mang hàm nghĩa khá giống với cụm “biệt nhỡn liên tài”.[2] Phong quang tễ nguyệt (风光霁月): chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau cơn mưa, nhưng trong ngữ cảnh này, câu thành ngữ này được hiểu theo nghĩa chuyển, là chỉ một người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.[3] Đa trí cận mưu (多智近妖): nói về sự mưu trí hơn người, được dùng để khen ngợi ai đó rất giỏi trong việc đưa ra chiến lược và chiến thắng kẻ thù của mình.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 木易

Kết hôn đã bảy năm, phu quân ta chưa từng bước vào cửa phòng của ta nửa bước.Hắn đã có người trong lòng, một cô bé mồ côi được cứu về từ trên chiến trường.Nàng ấy lanh lợi, thông minh liên tục khiêu khích ở trước mặt ta: “Chính phòng phu nhân thì đã sao? Không phải cũng chỉ có thể phòng không gối chiếc à?”Ta khẽ mỉm cười, không hề bào chữa, xoa đầu con chó Vượng Tài, cười nhẹ một tiếng.Nuôi nam nhân còn không bằng nuôi một con chó.Có trời mới biết cuộc sống không cần phải để ý chuyện gì, không cần phải hầu hạ nam nhân thoải mái như thế nào.Nhưng lại có một ngày, sau khi vào cung một chuyến, hắn lại đột nhiên thay đổi.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Chi Đông

Tác giả: Chi ĐồngEditor: BabybooSố chương: 110 chương chính văn, 6 chương ngoại truyệnThể loại: ngôn tình cổ đại, cung đình hầu tước, sủng ngọt, chữa lành, duyên trời tác hợp, tranh quyền đoạt vị, HE[Tiểu công chúa mềm mại đáng yêu X Thái giám tàn nhẫn độc ác]Warning: Thái giám giả (không bị cắt cái đó đó)Văn ánVụ Nguyệt là công chúa không được sủng ái, phải ở lãnh cung, ăn bánh bao thiu mà đến cung nữ còn chê sống qua ngày. Thế nhưng nàng vẫn tình nguyện chia nửa cái bánh bao cứu sống tên thái giám nằm ở chân tường.Vụ Nguyệt chọc vào mặt hắn, nói nhỏ: "Ngươi tỉnh đi, ăn bánh bao của ta xong liền đến chỗ khác chết được không, đừng làm ta sợ."Tạ Vụ Hành lau đi vết máu trên khoé miệng, đưa tay nhận lấy nửa cái bánh bao, lảo đảo đứng dậy rời khỏi lãnh cung.Thấy hắn đi, Vụ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hôm sau tiểu thái giám lại đến tìm nàng. Tiểu công chúa buồn tủi bẻ nửa cái bánh bao cho hắn, "Ta cũng chỉ có cái bánh bao này thôi". Nhìn mặt hắn tái nhợt, nàng lại có chút không nỡ, "Sau này ta đều chia ngươi một nửa, được không?"Ai ngờ tên tiểu thái giám càng ngày càng không biết đủ, cái gì của nàng hắn đều muốn chiếm.Vụ Nguyệt nhẫn nhịn, đến khi tiểu thái giám không chỉ ăn bánh bao mà còn cắn ngón tay nàng, liền nhịn không nổi, "Ta không muốn chia cho ngươi nữa!"Tiểu thái giám: "Chính công chúa nói cái gì cũng chia cho nô tài một nửa."Tiểu công chúa vừa khóc vừa đá hắn "Nhưng ngươi quá phận, ta không muốn cho nữa""Bây giờ công chúa không cho cũng đã muộn" Tạ Vụ Hành ôm nàng vào lòng, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gò má nàng, thì thầm "Cho dù có là nước mắt, công chúa cũng phải chia cho nô tài một nửa".Tạ Vụ Hành từ một thái giám ai cũng có thể đánh chửi như chó hoang, từng bước trở thành người nắm quyền lực trong tay. Thân thể bị người ta ghê tởm sớm đã hình thành tính cách vặn vẹo âm u. Chỉ có Vụ Nguyệt như ánh trăng sáng không nhiễm bụi trần được hắn cất giấu ở sâu trong tim. Vốn là kẻ ti tiện nhưng lại muốn độc chiếm ánh trăng sáng cho riêng mình.Tag: Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Ngọt sủng, Nhẹ nhàngNhân vật chính: Vụ Nguyệt, Tạ Vụ HànhTóm tắt: Cứu được một tên thái giám bạch nhãn langLập ý: Chúng ta đều sẽ hạnh phúcLưu ý: Tên chương do Editor đặt

8/10
Bìa truyện

Trong quá khứ, phố Đông Quan ở Dương Châu được biết đến với ba vị linh thú Ngoan Long, Cá Chép tinh và Nhím tinh. Sau một thời gian dài, phố Đông Quan đã chào đón thêm hai vị linh thú mới là Giao Nhân và Hồ Ly tinh.Giao Nhân đã một cửa hàng son phấn, trong khi Hồ Ly tinh mở một cửa hàng cá hương. Cửa hàng son phấn tuyển dụng Cá Chép tinh và Tảo Tình yêu phụ giúp, trong khi cửa hàng cá hương tuyển dụng Tiểu Hà Bà và Ngoan Long phụ giúp. Hai cửa hàng này đối diện nhau và làm ăn buôn bán rất thành công.Giao Nhân tin rằng anh sẽ không được hôn người mình yêu, vì vậy đuôi của anh sẽ không bao giờ biến thành chân. Anh phải trốn khỏi Hồ Ly tinh, vì lo sợ Hồ Ly tinh sẽ giết và ăn chú cá của anh. Tuy nhiên, một ngày nọ, Hồ Ly tinh dành lời khen cho Giao Nhân, gọi anh là "Tử Ngư ca ca", khiến anh cảm thấy hạnh phúc và bắt đầu tin tưởng vào tình cảm của mình.

8/10
Bìa truyện

Thể loại: cổ đại, cung đấuTên Hán Việt: Cung vi huyết / lãnh cung kiều: Toàn quân thiên hạEdit: Ndmot99Design: Chopper57Quang Khải năm thứ mười chín, thái tử quay trở lại triều ca thì hoàn thượng lại đột ngột ngã bệnh, thái y nói rằng ở núi Thiên Sơn có tuyết liên có thẻ chữa bệnh cho thánh thượng nhưng tuyết liên rất khó tìm lại bảy năm nở một lần. Mà trên đường đi tới đó vô cùng nguy hiểm nhưng thái tử vẫn một lòng muốn đi tìm liệu ngài có tìm được hay không? Chuyện gì sẽ tiếp theo sau đó mơi các bạn đón đọc.

8/10