Bìa truyện
Tác giả: Nhất Tùng Âm

Nhân vật chính: Tương Trọng Kính x Cố Tòng Nhứ (Cố Canh Ba)Văn án:Tương Trọng Kính có tướng mạo nổi bật hơn người, vung một kiếm chấn động Cửu Châu.Một lần trong bí cảnh, hắn vì cứu đám bạch nhãn lang mà lấy thân mạo hiểm phong ấn đại ác long, thế nhưng lại bị vu khống đến nỗi thanh danh mất sạch, tu vi tan hết, bị nhốt trong một cái quan tài ở bí cảnh mặc tự sinh tự diệt.Sáu mươi năm sau, bí cảnh mở ra thêm lần nữa...Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trời, Tương Trọng Kính kích động đẩy nắp quan tài ra!!!Đám bạch nhãn lang năm đó nay đã trở thành đại lão đang đồng loạt đứng bên ngoài quan tài, nhìn hắn với ánh mắt đau đớn lẫn hối hận.Tương Trọng Kính: “…”Quấy rầy, cáo từ.Nắp quan tài từ từ đậy lại.Các đại lão: “…”Tương Trọng Kính không biết là sự việc của sáu mươi năm trước đã sáng tỏ, oan khiên của hắn đã được rửa sạch.***Tương Trọng Kính phong ấn ác long trong linh thể, tính tình ác long kiêu căng khó thuần, uy nghiêm nói: “Nếu có một ngày ta phá vỡ được phong ấn, sẽ lập tức một hớp ăn sạch ngươi.”Tương Trọng Kính không hề sợ hãi, quen miệng buông lời cợt nhả: “Ngươi nói ăn là ăn cái nào? Có phải là ăn theo kiểu song tu… Chậc, rồng dâm.”Ác long: “…”Họa từ miệng mà ra, đến một ngày nọ, rốt cuộc Tương Trọng Kính cũng gặp báo ứng, ác long thành công phá vỡ phóng ấn lấy lại tự do.Tương Trọng Kính: “…”

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Tử Noãn

Ánh trăng sáng của thái tử chết rồi, hắn đau khổ đến mức tìm tới mười thế thân cùng một lúc.Mỗi ngày hắn đều bận rộn không kể xiết.Bắt đầu từ sáng sớm, hắn lần lượt cùng thế thân số một vẽ chân mày, cùng thế thân số hai dùng bữa, cùng thế thân số ba thưởng thơ...Ta là thế thân số mười, đến lượt ta thì trời đã tối đen như mực.Những thế thân khác đều ghen tị với ta.Bởi vì, Thái tử đến là để ngủ cùng ta.Ta lại luân hồi chuyển kiếp rồi.Lại một lần nữa tỉnh dậy trên long sàng của Thái tử."Ngủ đi." —— Đây là hai chữ mà Phó Uyên thường nói với ta nhất.Kiếp này, cũng chẳng khác gì."..."Ngủ cái con khỉ, ta vừa mới tỉnh dậy đấy có biết không hả.

8/10
Bìa truyện
Tác giả:

Văn án: Sau khi trúng xổ số ba mươi vạn, tôi c/ưỡng é/p kết thúc cuốn tiểu thuyết đang viết dở của mình. Nữ chính soi gương bị sắc đẹp của mình làm sướng ch*t. Nam chính đi đường dẫm lên vỏ chuối té ch*t. Nhân vật phản diện hút th/uốc trong nhà bị n/ổ bình ga ch*t. Tôi đ/iên c/uồng viết: “Ng/ỏm! Đều ng/ỏm hết cho lão nương!” … Đêm hôm đó tôi đã xuyên sách, bị buộc phải sửa chữa cái cốt truyện nhão nhoẹt đó thì mới có thể trở về thế giới hiện thực. Nhưng tôi đã chậm một bước rồi, khi tôi đến nhà nữ chính thì cô ấy đã bị sắc đẹp của mình làm sướng ch*t rồi. Mà ở hiện trường tôi thành kẻ tình nghi duy nhất. “Cô ta tự mình sướng ch*t! Là sướng ch*t đấy! Tại sao anh lại không tin?” Đối diện tôi là đội trưởng đội cảnh sát, anh ấy đã hút th/uốc suốt một đêm vì không hiểu sao máy phát hiện nói dối của cục cảnh sát lại bị hỏng vào lúc này.

8/10
Bìa truyện

Tác giả: Di Hoàn Nguyệt.Thể loại: hiện đại, huyền huyễn, hài, sủng, HE.Số chương: 43.Nam chính phúc hắc, lưu manh, nữ chính ngốc nghếch, lười biếng.Nhân vật chính:Nhất Đằng, Tô Tịch.*******Trích một mẫu nhỏ:"Hít một hơi thật dài, trong mũi toàn mùi hương thơm ngọt ngào của riêng anh, nép vào người anh thật chặt, đôi tay ôm trọn lấy vòng eo rắn chắc của anh, trong khoảnh khắc đó,em đã nghĩ, cho dù cả thế giới đều quay lưng lại với em thì chỉ cần anh, cần anh bên cạnh em là đủ".Đọc xong quyển nhật ký cũ của mình, Tô Tịch cảm thấy hơi mắc ói, cô không ngờ lúc trước mình phát điên nhiều đến như vậy.Nhất Đằng từ trong bếp đi ra, nghe Tô Tịch bình phẩm như thế thì đi đến, từ phía sau ôm lấy cô thủ Thỉ:" Bà Xã, Cơm nấu xong rồi, mau xuống ăn thôi, ăn rồi mới ói có được không?".Tô Tịch nghiến răng nhìn Ông Xã, ăn xong rồi ói, thà rằng khỏi ăn.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Nguyệt Lộc

Năm thứ ba kể từ khi xuyên việt đến thời cổ đại, hệ thống gặp trục trặc, khiến ta bị ràng buộc với những cảm xúc của một người khác.Khi Vệ Hoài Quang đau khổ, ta cũng phải chịu đựng cảm giác buồn nôn và khó chịu. Nếu ban đêm hắn ta không ngủ được, trốn trong chăn suy nghĩ về người trong lòng; ta cũng phải nằm trên giường một cách tuyệt vọng, mang theo đôi mắt thâm quầng, cảm nhận nỗi tương tư nồng đậm đó, không thể chợp mắt.Nghe nói vị An Lạc Quận chúa trong hoàng thành kia đang chọn phu quân.Vệ Hoài Quang miệng nói không sao, nhưng vừa quay đi đã chạy về phòng ôm chăn khóc. Vừa khóc vừa gào lên rằng tức phụ lớn như vậy không còn nữa rồi. Khiến ta vừa trêu chọc các tiểu lang quân trẻ, vừa phải bịt miệng nôn điên cuồng.Ta tức giận!Ta đạp cửa phòng bước vào: "Không phải người trong lòng sao? Để lão nương giúp ngươi theo đuổi!"

8/10