Bạn Trai Tôi Là Ngôi Sao
Đang raVăn án: Tôi bị một anh chàng va phải. Anh ấy lo lắng hỏi tôi có sao không. Tôi nói không sao, chỉ nhờ anh đỡ tôi dậy rồi lò dò chuẩn bị rời đi. “Cô đi đâu vậy? Hay là để tôi đưa cô về?” Anh ấy gãi đầu, trông đầy áy náy. “Tôi chẳng có nơi nào để đi cả.” Tôi nhìn anh ấy, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ nghịch ngợm, “Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì cho tôi ở nhờ vài ngày nhé?” Anh ấy im lặng một lúc, rồi khi tôi định bỏ đi, anh ấy nắm tay tôi: “Được…được thôi.” Tôi há hốc miệng. Chuyện này cũng được sao?
Em Là Của Anh!
Đang raVăn án: Tôi là một tiểu thư thực sự, cũng là một chú chim hoàng yến. Sau khi được gia tộc hào môn công nhận, tôi đã nhanh chóng đ/á hai vị kim chủ. Kết quả, khi về nhà, phát hiện cả hai vị kim chủ đều có mặt. Một người là vị hôn phu, một người là anh trai. Xong rồi, đây không phải về nhà, mà là sa lưới.
Đại Ca Bé Yêu
Đang raVăn án: Mở quầy b/án bánh takoyaki, mỗi khách hàng tôi đều gọi là "bé yêu". Đại ca trường đến m/ua, "Sao tôi không được gọi là bé yêu?" Anh ta cũng thích được gọi như vậy sao? Từ đó, đại ca trường ngày nào cũng đến, còn ngồi cạnh đếm xem tôi đã gọi bao nhiêu người là bé yêu. Sau đó, những người đến m/ua đều không cho tôi gọi họ là bé yêu.
Tình Yêu Như Một Đóa Hoa
Đang raVăn án: Ở viện Nghệ thuật Đại học Chiêu Lăng, Lâm Chi là một người đặc biệt – ai đến gần anh sẽ gặp phải bất hạnh, nhẹ thì thất tình, nặng thì ph/á sản. Nhưng vẫn có rất nhiều người thích anh, bao gồm cả tôi và chiếc ví của tôi. Lâm Chi luôn mang vẻ lãng tử như kẻ chu du giữa các bông hoa, nhưng thật ra lại rất xa cách, đối xử với mọi người ôn hòa nhưng vô tình. Tôi từng tình cờ nhìn thấy anh ngồi thụp xuống bên lề đường lúc hai giờ sáng, hai tay ôm mặt mà khóc nức nở. Đó là chuyện xảy ra trong thời gian huấn luyện quân sự năm nhất, khi giáo viên phụ đạo chạy vào sân tập và dẫn anh đi, rồi từ đó đến hết kỳ huấn luyện, anh không xuất hiện nữa. Mãi sau này, tôi mới nghe nói rằng mẹ anh bị t@i n//ạn x/e hôm đó. Đêm tôi vô tình gặp anh khóc chính là đêm mẹ anh qu/a đ/ời. Khu vườn nhỏ trong bệ/nh viện tĩnh lặng, chỉ có một ngọn đèn đường chiếu sáng, ánh sáng vàng nhạt ấy trong mắt tôi trở thành dải ngân hà, mang một vẻ đẹp tan vỡ. Đêm ấy, anh cô đ/ộc một mình, hoàn toàn khác xa hình ảnh được mọi người hâm m/ộ như thường ngày. Anh co ro ôm lấy đầu gối, r/un r/ẩy mà thút thít, như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi đứng trong bóng tối nhìn anh rất lâu, trái tim tôi đ/iên c/uồng rung động. Từ đêm đó, mọi nhận thức của tôi về anh dường như đều bị đảo lộn. Rất nhiều người nhìn anh với ánh mắt hứng khởi, như thể anh là một miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn đến gần để ngửi một chút. Còn tôi, chỉ muốn cắn anh một miếng.
Bỗng Dưng Trúng Số... Cũng Khổ
Đang raVăn án: Sau khi trúng xổ số ba mươi vạn, tôi c/ưỡng é/p kết thúc cuốn tiểu thuyết đang viết dở của mình. Nữ chính soi gương bị sắc đẹp của mình làm sướng ch*t. Nam chính đi đường dẫm lên vỏ chuối té ch*t. Nhân vật phản diện hút th/uốc trong nhà bị n/ổ bình ga ch*t. Tôi đ/iên c/uồng viết: “Ng/ỏm! Đều ng/ỏm hết cho lão nương!” … Đêm hôm đó tôi đã xuyên sách, bị buộc phải sửa chữa cái cốt truyện nhão nhoẹt đó thì mới có thể trở về thế giới hiện thực. Nhưng tôi đã chậm một bước rồi, khi tôi đến nhà nữ chính thì cô ấy đã bị sắc đẹp của mình làm sướng ch*t rồi. Mà ở hiện trường tôi thành kẻ tình nghi duy nhất. “Cô ta tự mình sướng ch*t! Là sướng ch*t đấy! Tại sao anh lại không tin?” Đối diện tôi là đội trưởng đội cảnh sát, anh ấy đã hút th/uốc suốt một đêm vì không hiểu sao máy phát hiện nói dối của cục cảnh sát lại bị hỏng vào lúc này.