Trảm Thiên
Đang raNăm thứ mười ta bị vùi trong vũng nước bẩn, ngay cả hài cốt cũng sắp mục nát. Lại gặp được một tiểu công chúa tuyệt vọng nhảy sông tự vẫn. Nàng ôm lấy xương đùi của ta mà khóc lóc thảm thiết. “Tiên nhân, ta dâng thân thể này cho người, chỉ mong người báo thù giúp ta.”
Tôi đúng là liếm cẩu pháo hôi bắt đầu liều chết vì nàng?Mạt thế đột nhiên phủ xuống — Tô Hạnh xu cà na nhìn thấy nữ cấp trên ngứa mắt bị nhốt trong thang máy cùng mình, trong đầu còn có thêm một cái âm thanh.“Cứu nàng! cứu nàng! vì nàng có chết cũng không sao!”“…”“Nàng là trung tâm thế giới! còn cô là cẩu của nàng! từ nhỏ đã thần phục nàng!”“…”“Cẩu cẩu sao lại không nghe lời?”“…”Thần má nó…. bị điên hả?Kỹ năng toàn bộ đều trên mặt cùng thể lục bị ép làm việc công x thanh lãnh lạnh lùng nghiêm túc câu hệ thụMạt thế đô thị có quái vật.Nội dung nhãn hiệu: khoa học viễn tưởng, hoan hỉ oan gia, mạt thế xuyên thư.Nhân vật chính: Tô Hạnh, Ôn Như YểuPhối hợp diễn:…Cái khác:….Một câu nói giới thiệu vắn tắt: yếu đuối cục súc, mạt thế cầu sinh.Lập ý: phá đau khổ để được huy hoàng.
Phương Tri Ý vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, đã phát hiện mình xuyên vào một quyển niên đại văn – trở thành cô em gái ốm yếu được cả nhà yêu thương của nam chính.Cha mẹ là giáo sư đại học bị đưa đi cải tạo, hai anh trai – một người là quân nhân tiền tuyến, một người làm kỹ thuật – vì bảo vệ em gái mà đưa cô đến nơi đóng quân. Nhưng nguyên chủ quá nhạy cảm, nghĩ mình là gánh nặng, bữa nào cũng dè sẻn, món ngon cũng giấu đi, cuối cùng bệnh nặng mà mất trong mùa đông Tây Bắc.Cái chết của cô kéo theo bi kịch cả gia đình: hai anh trai một người bỏ dở tiền đồ, một người mất mạng trên đường đưa thi thể em gái về quê. Cha mẹ nơi xa nghe tin, cùng gieo mình xuống sông giữa ngày tuyết phủ.Nhưng trời xanh có mắt.Phương Tri Ý mang theo ký ức tận thế và không gian tùy thân chất đầy vật tư xuyên đến. Đã từng nhịn đói, từng liều mạng vì một gói mì, đời này cô không để bản thân chịu khổ.Không chỉ ăn uống đầy đủ, cô còn ngày ngày đổi món, nấu cơm cho hai người anh ngoài lạnh trong nóng, gửi đồ ngon về cho cha mẹ nơi nông thôn.Từ đó, cô không còn là gánh nặng – mà là ánh sáng ấm áp nơi hậu phương.Người trong quân khu đều biết nhà họ Phương có cô em gái ốm yếu. Lúc cha mẹ còn làm ở trường đại học thì không sao, giờ bị đưa đi rồi, ai dám cưới một cô gái bệnh tật như vậy?Cho đến một ngày, phi công trẻ tuổi nhất, ngôi sao sáng của sư đoàn, tay xách túi đặc sản quân khu, cười như gió xuân đẩy cửa bước vào nhà họ Phương:“Anh vợ!”.Hai anh trai họ Phương đồng loạt quay đầu, mặt đen như đáy nồi:“Em gái nhà tôi bị sói bắt từ bao giờ vậy?!”
Lời Hứa Khuynh Thế
Đang ra"Kiếp này, ta sẽ khiến chàng vui vẻ, không còn đau buồn nữa."Kiếp trước,Chàng là bậc tiên phong lưu phóng khoáng, Thương Quyết;Nàng là ma tộc hoạt bát hiền lành, Lan Diên.Mối tình vượt qua luân thường,Chỉ đổi lại được thân tàn ma dại?Một chén Vong Tình Thủy khiến chàng quên đi người yêu năm xưa....Trong một cuốn sách cổ có ghi chép:"Vong Tình ThủyChế pháp: Một muôi nước Vong Xuyên, nhỏ vào hai giọt nước mắt tình nhân đắng chát, dùng dịch hoa Bỉ Ngạn làm dẫn, đặt trong lửa đỏ Liên Hoa luyện chín chín tám mươi mốt ngày, mới có thể thành.Giải pháp: Uống máu và nước mắt của ma."Ngàn năm trước, từng có một vị trích tiên yêu ma, Thương Quyết, uống chén Vong Tình Thủy.Một chén bi thống, một chén tương tư, một chén ái luyến đều bị nuốt trọn, hóa thành bọt nước tan biến vô hình.Nụ hoa ngậm sương ngàn năm, chỉ nguyện vì một người nở rộ.Trải qua ngàn năm luân hồi, liệu có ngày nở rộ?
Hiệt La
Đang raNgôn ngữ tuy lưu loát như vậy, tay của hắn vẫn còn chậm chạp treo trên không trung. Từ nhỏ hắn đã học được cách cúi đầu xưng thần với vận mệnh, làm thế nào để bẻ cong sự kiêu ngạo và tùy hứng của trẻ con, áp bức dưới khuôn mặt tươi cười không gì phá nổi như đúc sắt. Mỗi một lần hắn đều nghĩ, đây là một lần cuối cùng, nhưng mà mỗi một lần, luôn thất vọng.Thang Càn Tự cũng không thúc giục hắn, nhặt lên áo choàng thuê rồng bằng gấm đỏ màu thạnh lựu trên mặt đất, phủi bụi, đi tới khoác lên vai hắn.Mực chấm quá đậm, dần dần ngưng tụ tới đầu bút, tay Quý Sưởng run lên, liền rơi xuống một nét, đảo mắt thấm vào mặt giấy sạch sẽ, không thể vãn hồi loang ra.Hắn cắn môi dưới, dứt khoát mượn dấu mực kia, nhanh chóng hạ bút viết:"Trọng Húc hoàng huynh tả hữu : Thời cuộc nguy cấp."Trong mắt nam hài tràn đầy nước mắt, nhưng vẫn một mạch viết tiếp.Thư viết liền, luôn luôn không nhiều không ít mười hai hàng, bút trí thanh đoan. Hoàng tử triều đình, mỗi người đều có bản lĩnh như vậy. Quý Sưởng ở trên giấy trắng mực đen hạ xuống ấn tỷ chu sa của hắn, tinh tế quan sát, sau đó gấp lại, giao cho Thang Càn Tự. Vẻ mặt ngây thơ tuyệt quyết khiến Thang Càn Tự nhớ tới tay cờ bạc đặt đồng tiền vàng cuối cùng trong sòng bạc.