Mặt Trời Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật
Hoàn thànhTôi là sinh viên được bảo trợ của kim chủ t/àn t/ật Tần Giang Hà, cũng có thể gọi là bé đường của anh. Sau khi tốt nghiệp tôi leo lên chiếc xe lăn của ông chủ. H.ôn người đàn ông tự cao tự đại đang nói những lời á.c ý với mình đến khi mặt anh ấy đỏ bừng, anh cất thanh âm cục cằn: “Tiêu Nhuận, không có tác dụng gì đâu. Tôi không có cảm giác…. M.ẹ nó, không có cảm giác gì.” Tôi h.ôn lên từng centimet, trong khoảnh khắc nào đó, Tần Giang Hà đã cứng đờ. Tôi hôn khẽ vào tai Tần kim chủ: “Thật gh/ê t/ởm ư, cơ thể tôi còn bị chính bản thân mình hôn đến mức hưng phấn rồi này mà anh kêu không cảm giác? Đồ dối trá.” Kim chủ xứng đáng bị bị ph/ạt!
Năm đầu tiên sau khi kết hôn, anh cho phép tôi bước vào thư phòng của mình. Kết hôn năm thứ hai, anh cho phép tôi đến công ty tìm anh. Kết hôn năm thứ ba, anh cho phép tôi chạm vào đồ dùng cá nhân của mình. Kết hôn năm thứ tư, anh cho phép tôi gọi anh là “chồng” khi ở bên ngoài. Kết hôn năm thứ năm, anh mang về một đứa trẻ, yêu cầu nó gọi tôi là “mẹ” và gọi anh là “bố.” Mà mẹ ruột của đứa bé là thư ký riêng của anh. Đến đây, với cuộc hôn nhân không có tình cảm này, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. “Chúng ta ly hôn đi.”
Đôi Mắt A Chiêu
Hoàn thànhVăn án: Trước khi ch*t, tôi đã hiến giác mạc của mình cho thái tử gia Bắc Kinh. Ngày hắn thấy lại được ánh sáng, nhìn tôi tràn đầy ch/án gh/ét mà nói: “Cho dù cô có làm như vậy, tôi cũng sẽ không yêu cô”. Tôi không nói gì, chỉ là một lần rồi lại một lần chạm vào mắt hắn. Sau này, tôi ch*t rồi. Hắn như phát đ//iên mà ôm lấy tôi, mãi đến khi nhìn thấy di thư của tôi, hắn mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Hóa ra người tôi muốn c/ứu từ đầu đến cuối không phải là hắn. Mà là chủ nhân thực sự của đôi mắt đó.
Lạc Hoa Hữu Ý
Hoàn thànhVăn án: Hoàng đế bí mật nói với ta rằng sự trong sạch của hắn mất rồi. Muốn ta giúp hắn tìm ra kẻ đầu sỏ đó. Ta nhìn hoàng đế hồi lâu, không dám nói cho hắn biết... người đó chính là ta. Sau đó, bụng ta to lên. Hoàng đế chỉ vào bụng ta, hỏi đây là cái gì. Ta đáp: “Trong bụng có một khối u, xin bệ hạ cho thần cáo lão về quê.”
Bụi Đỏ Hoàng Hôn
Hoàn thànhChu M/ộ trở về sau chuyến c/ứu trợ thi/ên t/ai phía Nam, lao thẳng vào cung điện của ta. “Trong khi ta ở ngoài ổn định giang sơn cho nhà họ Nam, thì nàng ở đây tìm niềm vui mới trong chốn này sao?” Ngài ấy đi qua những ca kỹ, tiến đến trước mặt ta, khẽ gõ nhẹ lên chiếc bàn nhỏ hai cái. “Nam Vy, ai cho nàng lá gan lớn như vậy?” Ta đang ngửa đầu uống rư/ợu, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của y, nhìn thấy gương mặt phong trần của y, s/ợ h/ãi đến mức gi/ật mình. Con mèo trong lòng ta cũng hoảng hốt theo, kêu một tiếng rồi nhảy ra ngoài. Những người ở dưới cũng tự giác rút lui, r/un r/ẩy s/ợ h/ãi không dám nghe thêm câu nào. Thấy bình rư/ợu trong tay ta, y nhăn mặt không vui, đưa tay định gi/ật lấy. Ta không sợ ch*t, vội vàng tránh sang bên. Ta lấy hết can đảm, đứng dậy, ngẩng cao cổ và nói ra những điều đã chuẩn bị từ lâu: “Chu M/ộ, ta muốn đo/ạn tu/yệt qu/an h/ệ với chàng.” Y ngạc nhiên một chút, đôi mắt phượng nhíu lại, im lặng một hồi, rồi đột nhiên mỉm cười. Có vẻ như y chỉ xem ta như một đứa trẻ đang làm ầm ĩ, ung dung hỏi: “C/ắt đ/ứt qu/an h/ệ nào? Qu/an h/ệ thầy trò? Qu/an h/ệ quân thần?” Thấy y có vẻ như đã nắm chắc ta, cho rằng ta giống như một đứa trẻ dễ dụ, không coi trọng cảm xúc của ta, ta cảm thấy t/ức gi/ận. Ta tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, món quà sinh thần y tặng năm ngoái, nhét mạnh vào tay y. Đôi môi hồng khẽ mở: “Qu/an h/ệ tình nhân.” Nụ cười trên mặt y cuối cùng cũng thu lại, khóe môi hơi trầm xuống. “Tại sao?” “Bởi vì ta đã hai mươi tuổi rồi!” Tuổi không còn nhỏ, ta muốn tìm phò mã, nuôi tình nhân, chơi cờ uống rư/ợu, tận hưởng niềm vui của một công chúa. Ta không muốn tiếp tục làm tiểu tình nhân của y, vừa phải lén lút lại còn bị quản lý đủ thứ! Nhưng y rõ ràng đã hiểu sai ý, cười nhạt một tiếng, “Muốn ta cưới nàng?” Ta lắc đầu, có một số người luôn tự tin một cách kỳ lạ. Chúng ta đều biết, chàng ấy không thể nào cưới ta, và ta cũng không muốn lấy chàng. Ai cũng biết, hoàng đệ của ta lên ngôi lúc mười bốn tuổi, bốn bề đều có kẻ t/hù, ngai vàng được giữ vững nhờ vào Thủ phụ đại nhân. Nhưng không ai biết, Thủ phụ đại nhân không giống như vẻ bề ngoài, không màng thế tục, không màng d//ục vọ//ng. Ngài ấy không vượt qua một bước, vững vàng nâng đỡ chúng ta, vì ta đã tự mình đến phòng y vào ngày sinh thần mười bảy tuổi. Sau đó, y ra vào tự do phủ công chúa của ta. Nhưng y là trọng thần của triều đại trước, còn ta là công chúa của hậu cung. Việc kết thành quả thực sự là điều không thể, y là người không thể làm phò mã của ta. Ta cũng không muốn y cưới ta. “Vậy có nghĩa là đủ lông đủ cánh rồi. Sao, dùng xong thì muốn chạy?” Y nhìn ta với vẻ không hài lòng, từ từ bước quanh bàn, khí thế nghiêm nghị. Ta vô thức lùi lại, không may đụng phải hộp sách phía sau. Đụng phải khá đa/u, khiến ta bực bội. Ta vội vàng ôm lấy hộp sách nặng và đổ xuống, khiến bút mực giấy mực và sách vở rơi vãi khắp nơi. “Còn điều này, theo lý mà nói, ba năm trước ta đã có thể rời khỏi học viện rồi, nhưng chàng không chịu cho ta đi. Tại sao, tại sao tên Lục Tiểu Xuyên kia lại có thể tốt nghiệp còn ta thì không? Những công chúa khác thì xây dựng phủ đệ, nuôi nam sủng. Còn ta, đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn phải thức khuya dậy sớm đi học sao?” Học viện đã thay không biết bao nhiêu thế hệ học trò, chỉ có ta, ba năm liền ngồi ở hàng ghế đầu vững như núi, chỉ vì Chu M/ộ, cũng là thầy của học viện, không chịu để ta đi. Dù ta có ngủ gật hay vẽ vời trong lớp, ngài ấy vẫn luôn sắp xếp ta ở dưới tầm mắt của mình. Những năm qua, dưới sức ép của quyền lực, sự uy nghiêm, và... cả vẻ đẹp của y. Ta chỉ dám thì thầm, hôm nay mới dám phản kháng lớn tiếng lần đầu. Y nhìn ta với phản ứng có phần quá khích, lại chẳng hề nổi gi/ận. Sau đó, y bình thản cúi xuống nhặt từng quyển sách và giấy bút rơi trên đất. Khi chạm vào chiếc nghiên nhỏ xinh, ngón tay y dừng lại một chút. Chiếc nghiên tinh xảo, là do Chu M/ộ đặc biệt tìm thợ lành nghề làm riêng cho ta, hoa tường vi nhỏ trên mép là do chính tay y khắc. Bây giờ hoa tường vi đã bị sứt một góc, ngón tay dài của y xoa xoa nơi bị khuyết. Ta bỗng cảm thấy chán nản, như thể một cú đ/ấm đ/á/nh vào bông gòn. Thậm chí có chút cảm giác tội lỗi vì đã làm sai. Dù sao đi nữa, thật lòng mà nói, ba năm qua y đối xử với ta khá tốt, và cũng tốt với đệ đệ nữa. Chỉ là như y đã nói, có lẽ là ta đã cứng cáp hơn rồi. Ta đã chán ngấy với những giao dịch th/ể x/á/c không thể công khai, chán ngấy với mối qu/an h/ệ không có kết quả, chán ngấy khi bị y xem như một món đồ không quan trọng. Y im lặng thu dọn chiếc hộp sách, từ từ sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, rồi đứng dậy nhìn ta với vẻ mặt đầy phong trần, nói: “Không muốn đi học thì được. Nhưng muốn đo/ạn tuy/ệt qu/an h/ệ thì không.” Ta mở miệng định phản bác, nhưng y đã quay người đi trước, chỉ để lại một câu: “Ta cho phép nàng nghỉ một thời gian, hãy bình tĩnh lại rồi tính tiếp.”