Bìa truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Cuộc chiến gia tộcDiệp Phàm....Thiếu gia xuất thân hào môn nhưng lại bị coi là quái thai, bị nói sẽ mang đến điềm xấu cho gia tộc, hơn mười tuổi đã bị đuổi khỏi nhà.Mười hai năm sau, bởi vì em trai anh mắc bệnh cần giúp đỡ họ mới tìm đến anh, nhưng lúc này anh đã trở thành một con người khác.Sự đời biến đổi vô thường, trước đây bọn họ đã làm tổn thương anh thế nào, anh quyết đòi lại bằng hết.Vương tôn nổi giận, trời long đất lở....

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Quan Oánh Oánh

Học bá Cố Vân Khê xuyên sách, xuyên thành Bạch Nguyệt Quang của Nam Chính.Thế nhưng Nữ Phụ yêu thầm Nam Chính lại Trùng Sinh, muốn viết lại vận mệnh của cả nhà Cố Vân Khê.Dựa theo kịch bản, anh trai chị gái vốn nên có nhân sinh rực rỡ trong tương lai, lại biến thành đại phản diện, bước vào con đường tội lỗi, dẫn đến vạn kiếp bất phục.Còn cô, từ nhỏ đến lớn vì phải chịu đựng sự ngược đãi cho nên đã sớm đăng xuất.Cố Vân Khê: Tình tiết quỷ quái gì vậy? Không thể chấp nhận, bà đây muốn đổi kịch bản!Nữ Phụ muốn giật dây anh cả đi ở rể, vậy Cố Vân Khê liền ném cho anh cuốn “Bảo điển điện tử cơ giới”!Nữ Phụ lại khuyến khích chị hai đi làm mẹ kế, Cố Vân Khê liền đưa cho chị “Bách khoa toàn thư thực đơn trăm nhà”, chị mau mau học!Nữ Phụ mê hoặc anh ba bỏ học làm công, Cố Vân Khê lại giao cho anh “Sổ tay lập trình máy tính”!Nữ Phụ nhắm vào Cố Vân Khê, Cố Vân Khê liền chậm rãi vén tay áo lên...Nữ Phụ ngày ngày đêm đêm đề phòng Cố Vân Khê quen biết nam chính, thế nhưng lại nhìn thấy Cố Vân Khê khoác tay một nam nhân trẻ tuổi cao lớn anh tuấn, khí chất quý phái, đi vào buổi lễ.Cô ta lập tức chấn động, dĩ nhiên đã nhìn ra thân phận của người đàn ông này, không ai khác mà chính là Tề Thiệu, người đứng đầu Tề gia, đồng thời cũng là chú nhỏ đã chết của Nam Chính!Như vậy vấn đề liền đến, Nam Chính còn có thể nhặt được kịch bản kế thừa gia tài bạc triệu hay sao?…Nhiều năm sau, một tấm ảnh gia đình bỗng nhiên lên hot search, anh cả là ông trùm thương mại điện tử, chị hai là nữ hoàng ẩm thực, anh ba là đại lão IT, dẫn đến toàn bộ dân mạng xôn xao.Duy chỉ có em gái nhỏ là đào không được tin tức, cư dân mạng lập tức hâm mộ bày tỏ, đây chính sủng muội trong truyền thuyết, cầu đào!Anh cả: Đào không ra mới là đại lão chân chính!Chị hai kiêu ngạo: A, em gái tôi là trâu bò nhất!Anh ba lên đài thâm tình thổ lộ: Em gái nhỏ là thần tượng của tôi!Giám đốc đầu tư quỹ trăm tỷ: Cảm ơn, thiên tài trí tuệ cùng mỹ mạo này là vợ tôi! Cưới được cô ấy chính là niềm tự hào lớn nhất trong đời tôi!Cư dân mạng:!!!Nữ Phụ: …Nam Chính: …

8/10
Bìa truyện

Dương Vi dùng mười ba năm để yêu Tống Triết.Lần đầu tiên gặp gỡ, Dương Vi là cô bé mồ côi được mẹ anh thu dưỡng. Ngày ấy, cô đứng trong căn nhà lớn, trên người mặc bộ giáo phục đã sờn chỉ, dưới chân còn mang đôi giày vải lấm lem bùn đất. Tống Triết khi đó chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, đứng trên lầu mỉm cười đánh giá cô. Thiếu niên lớn lên rất đẹp, anh tựa như người từ trong tranh bước ra, làm cho người khác không nhịn được mà dõi mắt nhìn theo, nhất là khi nhìn thấy ánh sáng kiêu ngạo rực rỡ trong đôi mắt kia. Lúc đó, Dương Vi không biết rằng khoảnh khắc sơ ngộ ấy sẽ là khởi đầu cho tình cảm đơn phương mười ba năm của cô.Người ta thường nói trong tình yêu, ai yêu trước người đó sẽ thua…Mà Dương Vi thì đã định sẵn sẽ thua trên tay của Tống Triết. Cô yêu anh mười ba năm, là mười ba năm nỗ lực trả giá, là mười ba năm âm thầm chờ đợi. Vì dung nhập Tống gia, vì xứng với Tống Triết, cô cố gắng khoác lên cho mình một vỏ bọc quý tộc. Cô học đàn cello, học tiếng Pháp cùng tiếng Latinh, thành tích vĩnh viễn đệ nhất. Cô luôn tự khắc chế, giống như sợi dây đàn lúc nào cũng căng cứng, chưa bao giờ dám phóng túng chính mình.Nhưng Tống Triết không thích cô.Anh lúc nào cũng lạnh nhạt, chế giễu, hình như cô làm gì anh cũng khó chịu, bất mãn. Thật ra, chỉ cần anh đối tốt với cô một chút, cô liền vui vẻ thỏa mãn. Tống Triết thích cái gì, cô đều có thể cố gắng. Tính yêu của cô lúc đó vốn dĩ hèn mọn như vậy đấy.Rồi ước mơ của Dương Vi cũng thành hiện thực, Tống Triết kết hôn với cô, cô trở thành Tống phu nhân được người người ngưỡng mộ. Dương Vi đã từng rất hạnh phúc, cô là bạn đời của anh, là người có thể đường đường chính chính cùng anh đi đến cuối đoạn đường. Cô từng nghĩ mình sẽ bên anh cả đời, dù khó khăn hay dễ dàng, dù vui vẻ hay bi thương…Nhưng rồi, cô thua cuộc.Cô không chịu nổi ánh mắt lạnh nhạt mỗi khi anh nhìn cô.Cô không chịu nổi những lần anh trào phúng nghi ngờ tình yêu của mình. Cô không chịu nổi những ngày cô đơn ngồi trong căn phòng trống vắng lạnh lẽo, vô vọng chờ đợi anh trở về. Dương Vi không chịu nổi, nên cô buông tay…“Tống Triết, chúng ta ly hôn đi.”Ngày nghe Dương Vi nói câu này, Tống Triết đã rất bất ngờ. Anh thản nhiên đến bình tĩnh…“Là vì chuyện của Võ Luân sao, tôi cho rằng em sẽ không tức giận.” Anh cười đến ôn hòa “Như vậy đi, tôi sẽ cho người đính vé máy bay, chúng ta đi du lịch nước ngoài, em hết giận rồi chứ?”.Anh cho rằng cô đang giận dỗi, nhiều chút kiên nhẫn dỗ dành, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Khi ấy, Tống Triết không biết rằng, Dương Vi là nghiêm túc, đó là ngày mà cô bắt đầu học cách buông bỏ anh, học cách quên đi tình yêu mà cô đã dành cho anh. Nếu như thời gian được quay lại, nếu như Tống Triết biết được mình đã từng ngu ngốc đến như thế nào thì có lẽ anh đã không vì chút tâm lý phản nghịch, vì cái gọi là sĩ diện đàn ông mà ký vào đơn ly dị. Nhưng cuộc đời vốn dĩ chẳng có nếu như…Ngày anh và cô ly hôn, anh đã từng ngây thơ nghĩ sớm muộn gì cô cũng về bên anh, sớm muộn gì cô cũng quay về làm Tống phu nhân. Tống Triết khi ấy là một người đàn ông kiêu căng, tự phụ, anh cho rằng cô đã ở bên anh mười ba năm thì sẽ không bao giờ rời bỏ. Anh thói quen được cô đối tốt, anh thói quen nhận sự yên lặng trả giá từ cô…Cô sẽ trở lại mà thôiNhưng rồi, Tống Triết phát hiện, từ khi Dương Vi rời xa anh, cô đã thay đổi rất nhiều. Cô hay cười hơn trước, lại quen được rất nhiều người bạn, thì ra cô là một người hài hước, có thể chọc cười người khác chỉ với vài lời nói. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một Dương Vi sống động như thế, không còn một Dương Vi lúc nào cũng ưu nhã đến cứng ngắc mà đầy tự nhiên và vui vẻ. Còn Tống Triết, từ khi cô đi, anh có gì…Là sự cô đơn, trống vắng, là thiếu mất một người luôn quan tâm chăm sóc, là mất đi một người vợ mà trước giờ anh chưa từng nghĩ cô lại quan trọng với anh như thế. Lần đầu tiên, Tống Triết bỏ xuống sĩ diện, lần đầu tiên, Tống Triết chịu thua mà đi tìm Dương Vi…“Dương Vi, trở về đi, chuyện ly hôn coi như chưa từng xảy ra.”“Tôi không quen căn nhà không có em.”“Tôi không quen nhìn em rời khỏi tôi.”“Tôi không quen em đối xử tốt với người khác bỏ quên tôi.”“Tôi không quen nhìn em cười với người khác.”. “Tống Triết, tôi đã từng yêu anh.”“Sẽ thói quen… Chúng ta từng người sẽ tân sinh mới, cho nên, trở về đi…”Dương Vi không còn yêu Tống Triết nữa rồi, cô sẽ không quay về bên anh. Đây là lần đầu tiên Tống Triết nhìn rõ sự thật như vậy. Mười ba năm qua, Tống Triết đã làm rất nhiều chuyện sai, rõ ràng là yêu lại vì chút kiêu ngạo, tự tôn mà trốn tránh thừa nhận, rõ ràng là không thể sống thiếu cô lại vì khúc mắc ngày xưa mà hết lần này đến lần khác tổn thương đến không thể vãn hồi.Mãi đến bây giờ, Tống Triết mới hiểu Dương Vi là gia đình của anh, là một nửa linh hồn còn lại, một khi anh mất đi cô nhân sinh liền không bao giờ hoàn chỉnh…Tống Triết phát hiện, từ trước đến giờ anh đều chưa từng chú ý cô, cũng không hiểu biết cô, hai người sở dĩ đi đến ngày hôm nay, anh là người có lỗi. Anh của quá khứ là người ích kỷ, ỷ vào cô thích anh liền làm xằng làm bậy. Anh chưa từng thấu hiểu nên một lần lại một lần thương tổn cô.Anh khi ấy vì khúc mắc của quá khứ mà phủ nhận tình cảm của bản thân. Lúc nào cũng sợ cô biết, kỳ thật anh yêu cô…Sợ phần nội tâm này bị mọi người nhìn thấu.Sợ phần cảm tình này bị cô biết, lại không chiếm được đáp lại.Cô từng từ bỏ anh, anh cũng đã nói không cần cô, nhưng đến cuối cùng, chung quy anh vẫn yêu cô.Điều này đối với Tống Triết mới hai mươi tuổi chưa hiểu sự đời là vô cùng nhục nhã… Nên anh trốn tránh, để rồi mất đi cô.Dương Vi là mười ba năm quá khứ của Tống Triết, là vĩnh viễn tương lai của anh. Nếu tổn thương đã hình thành, xin hãy cho anh cơ hội để bù đắp…Anh sẽ nhanh chóng học làm món cô thích ăn.Anh sẽ nhanh chóng tìm hiểu sở thích của cô, từ âm nhạc, điện ảnh cho đến sách báo.Anh sẽ nhanh chóng học cách hiểu được hàm ý trong từng lời nói của cô.Anh sẽ nhanh chóng học cách khắc chế cảm xúc của chính mình, áp chế những lời nói luôn tổn thương người khác.Anh đã học xong lời nói xin lỗi, học xong việc đặt bản thân mình vào vị trí của cô để thấu hiểu, đã học xong khắc chế, học xong ẩn nhẫn.Rồi sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ học xong tất cả những gì cô thích, trở thành mẫu người cô thích, để cô có thể thêm một lần nữa bắt đầu yêu anh. Dương Vi, trước đây là tôi ỷ vào em thích tôi nên tùy ý làm bậy. Bây giờ đổi lại tới lượt em, tôi cho phép em ỷ vào tôi thích mà tùy hứng kiêu ngạo, có được không?

8/10
Bìa truyện

Bạn đang đọc truyện Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến của tác giả Thuần Bạch Xuẩn Bạch.Bởi vì một khuôn mặt không có gì đáng khen, Hứa Cửu chỉ có thể dựa vào danh hiệu ngôi sao gian nan sinh tồn trong giới giải trí này, thật vất vả đạt được danh hiệu ảnh hậu, xoay người chỉ bởi vì chứng đau thắt lưng mà ngã xuống cầu thang.Mở mắt ra một lần nữa, cô lại nhập vào một thân thể đáng thương khác, mất cha, mẹ bệnh nặng, cuộc sống gian khổ vô cùng, đang do dự có nên tìm một kim chủ để vượt qua hoàn cảnh khó khăn này hay không.Hứa Cửu nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt trắng trẻo đẹp tựa thiên tiên, nếu muốn tìm một chàng trai anh tuấn tiêu sái là chuyện dễ như trở bàn tay...

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Sơ Vân Chi Sơ

Bạn đang đọc truyện Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết của tác giả Sơ Vân Chi Sơ. Sẽ còn người ngây thơ đến ngu ngốc như vậy ư???Cho rằng dùng sự thiện lương là sẽ khiến kẻ ác cảm động và thay đổi?Cho rằng dùng đức tính tốt đẹp để khiến ma quỷ đồng hóa, trở nên thuần hậu hiền hòa?Cho rằng dù trải qua bao trắc trở gian nan, dù bị hành hạ, tra tấn, cuối cùng có thể vui vẻ nắm tay nhau, bỏ qua hết thảy, kết cục hạnh phúc???Đừng có nằm mơ!Phần lớn người xấu đều là bản tính đã ăn sâu bám rễ, đến chết không đổi.Thế mà nghĩ tới kiên trì cảm hóa ác nhân, chả khác gì dung túng kẻ làm chuyện ác.Cùng với lấy ơn báo oán, không bằng lấy độc trị độc.

8/10