
Dạy Hư Em Trai Nhỏ
Đang raTrình Viễn ôm con ma men Thời Dao vào lòng, chẳng hiểu cô uống nhiều thế nào mà say đến mức đi lại cũng không vững. Cậu gọi điện cho Lý Huân đến đón Trình Mộng Nhiêu, còn mình thì giúp cô tìm một phòng khách sạn. "Cố Phàm, đồ tra nam nhà anh! Sao anh còn chưa chết đi chứ?" Thời Dao ú ớ vài câu nghe không rõ, cả người hoàn toàn dựa hẳn vào lòng cậu. Trình Viễn hơi ghé sát vào cô, muốn nghe cho rõ Thời Dao nói gì. "Bà đây không đủ quyến rũ sao? Một mình tôi anh còn chê chưa đủ à? Vì sao phải lén sau lưng tôi dây dưa với người khác?"

Rể ngoan giá đáo Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi.

Ma Đế Nghịch Thần
Đang raA Diệt là một cậu thiếu niên có thân hình cao lớn nhưng khá gầy, nước da ngăm đen, khuôn mặt bình thường, nhìn bề ngoài chắc chẳng ai nghĩ ra hắn ta mới 14 tuổi. Trên thân hắn mặc một bộ y phục bằng lông thú đã rách khá nhiều chỗ, lấm tấm có thể thấy những vết úa vàng thành màu cháo lòng, nhìn không ra hình dạng ban đầu. Chả mấy chốc A Diệt đã đi lên đến đỉnh dốc, trên này là một vùng đồi núi rộng lớn, cây cối xanh tươi, không khí trong lành. Ở cuối con đường đất là một căn nhà nhỏ rất thô xơ, ngôi nhà gỗ tre, được lợp bằng lá cọ, tường thì dùng rơm trộn với bùn đất mà đắp lên, A Diệt vui vẻ xách theo bọc lá đi vào trong nhà.

Yêu Đương Với Bạo Vương
Đang raNữ pháp y Ngụy Nhiếp Linh đã xuyên không đến Trời Lăng Vương Triều, thành vương phi gả thay của đương triều Thất vương gia---một người tàn phế và bị hỏng mặt---Chiến Tùng Lâm. Lúc ngày tân hôn, cửa vương phủ đóng chặt, đừng sợ, cứ tông mở ra. Trong lòng vương gia có ánh trăng trắng? Đừng sợ, cô ấy sẽ là nốt ruồi chu sa của nó. Vương gia có đôi chân tàn tật và khuôn mặt biến dạng? Đừng sợ, cô ấy có y thuật cao siêu và bàn tay vàng. Vương gia có địa vị đặc biệt, phú nhất thiên hạ? Đừng sợ, cô ấy tướng mạo thay đổi khôn lường, trong tay nắm giữ ngàn vạn pháp bảo. Sau sống chung với nhau ba tháng, cô kiên quyết dứt ra đi, nhưng người đàn ông mặt lạnh đó lại hoảng hốt.

Tim Vân Hiểu Tinh hoảng loạn, nàng lập tức nhận thức được tình cảnh mà mình đang gặp phải, có người đang muốn cưỡng hiếp nàng! Nàng bật người dậy, điên cuồng giằng co: “Xã hội pháp trị, anh đừng có làm bậy! Làm bậy nhất định sẽ phải trả giá đắt lắm đó!” Trong lúc giãy giụa, nàng liếc nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cổ kính màn tơ, song cửa chạm trổ, đây là đâu thế này? Đây không phải là phòng thí nghiệm của nàng!.. Tiêu Quân Hạo đè đôi chân đang đạp loạn của Vân Hiểu Tinh lại, hắn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh như băng như được khảm trên trên gương mặt lạnh lùng góc cạnh ấy, trong mắt hắn là chán ghét, là khinh thường.