Bìa truyện
Tác giả: Lộ Nhân Quý

Văn án: Lúc tiểu Hầu gia từ Tây Bắc trở về, mang theo một cô nương. Cô nương là lưu dân sinh ra trong ch/iến l/oạn, ân nhân c/ứu mạng của tiểu Hầu gia. Tiểu Hầu gia là con một của Định Viễn Hầu, là bảo bối trong lòng trưởng công chúa, chủ đề mật đàm trong thiếu nữ khuê phòng trong kinh thành. Ngày đó hắn dắt hồng tông mã mang theo môt cô nương trở về, suốt dọc đường về, từ đường cái Chu Tước trở về Hầu phủ, trong kinh liền đồn đoán, đây nhất định là giai thoại phong lưu, chỉ là bệ hạ cố ý để Tiết gia cùng Định Viễn Hầu kết làm thông gia, cái này nên làm thế nào cho phải? Ta nghĩ vấn đề không lớn. Nếu như không phải ta không vô tình xuyên không thành con gái đ/ộc nhất của Tiết gia thì mọi chuyện đã khác.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 识钰 等

Đêm đầu tiên xuyên sách, nhân vật phản diện gửi tín hiệu thiện chí đến tôi. “Chào bạn, mình có thể làm bạn với bạn không?” Tôi ngơ ngác nhìn cậu thiếu niên phản diện, người đang ngượng ngùng hỏi. Má cậu ấy đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tôi... tôi là người tốt, thành tích học tập cũng rất tốt, có thể giúp bạn học thêm.”

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 宫墙往事

Ta xuyên không làm nữ chính trong tiểu thuyết cổ trang ngược văn, đã thế còn mắc căn bệ/nh chỉ có thể nói sự thật. Thứ tỷ đ/ộc á/c: Vương gia! Ban đầu là do tiểu Liên cứ khóc lóc c/ầu x/in thiếp, thiếp mới đồng ý để cho nó thay thiếp gả cho ngài.” Ta: “Ch*t ti/ệt! Rõ ràng là do tỷ chê ngài ấy bệ/nh tật, đêm hôm lén bỏ trốn theo tình nhân, ta mới bị bắt trói quăng lên kiệu hoa.” Nam phụ phản diện: “Tiên nhi đã c/ứu ta, ta nguyện vì nàng ấy làm bất cứ chuyện gì, nàng ấy muốn cô ch*t, thì cô phải ch*t!” Ta: “Sao có thể như thế? Người ban đầu c/ứu ngươi là ta. Sao ngươi cứ cố chấp mà đền ơn sai người chứ?” Nam chính bại n/ão: “Liên nhi, bổn vương sai, chuyện giữa nàng và thái tử không phải là thật, do bổn vương hiểu lầm đúng không?” Ta: “Đứa bé này là con của ngài ấy.” Cho nên mới nói, nữ chính giỏi “múa mồm” thật là sướng!

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Trụ Sắt

Văn án: Tôi xuyên sách rồi. Nhưng vừa mới xuyên qua đã sắp ch*t. Là một nhân vật quần chúng pháo hôi không có lấy một câu thoại, thay vì cứ thế mà ch*t, chi bằng trước khi ch*t làm một vố lớn! Tôi gắng gượng chút hơi tàn, túm lấy một người đàn ông đẹp trai, hôn môi một cái, sờ tay một cái. Tin x/ấu là, người đàn ông đó chính là phản diện gi*t người không chớp mắt trong cả cuốn sách. Tin còn tệ hơn… tôi không ch*t được. Hehe, tôi đã sống sót, ngay trước mắt anh ta.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Chì Hồ

Tôi xuyên vào truyện, trở thành người đồng hành học tập của thiếu gia nhà hào môn – nam chính công. Thiếu gia mắc bệ/nh tâm lý, từ nhỏ đã mang tính cách u ám và có xu hướng b/ạo l/ực. Lớn lên thì có vẻ khá hơn một chút, thành lập hẳn một phòng nghiên c/ứu. Tôi hỏi anh ta định làm gì. Anh nói muốn nghiên c/ứu th/uốc… sinh con. Tôi bình tĩnh hỏi: “Anh nghiên c/ứu cái đó để làm gì?” Anh đáp: “Cho em uống.” Tôi: “……”

8/10