Chương 17

Ánh mắt năm đứa họ nhìn tôi càng lúc càng kỳ lạ. Tôi ngờ rằng bọn họ đã phát hiện ra bí mật nào đó. Lão Đại chầm chầm nhìn tôi. Hắn đưa tay véo nhẹ cơ ng/ực mình, tôi lập tức đ/au nhói ôm ch/ặt ng/ực. Thấy vậy, khóe miệng hắn nhếch lên đầy hả hê. Lão Nhị không rời mắt khỏi tôi. Hắn liếm môi chậm rãi, tôi đứng như trời trồng môi run bần bật. Đôi mắt hắn sáng rực lên. Lão Tam nhìn tôi đầy nghi hoặc. Hắn bóp mạnh eo mình, tôi hộc cả nước mắt ôm lấy hông. Thấy tôi phản ứng, mặt hắn đỏ lên vì phấn khích. Lão Tứ bất ngờ nhét trái ớt vào miệng. Tôi lập tức thè lưỡi thở hào hển: "Cay! Cay ch*t đi được!" Vốn dĩ mấy tháng nay sống chung với lũ thể thao sinh cấm ăn cay, giờ tôi đã mất hết khả năng chịu đựng. Lão Ngũ vội chạy vào phòng lấy sữa. Lúc cậu ta bưng ly sữa thêm đường lên giường, tôi đã mềm nhũn tuột xuống nền nhà. Lão Tứ xốc tôi lên ôm ch/ặt vào lòng: "Nằm đất lạnh đấy, vợ iêu." Hắn liếc xuống quần tôi rồi cười khẩy: "Vợ còn quần l/ót dự phòng không thế?" Tôi... Tôi thì làm sao cơ chứ? Chuyện gì xảy ra - khỏi cần nói cũng rõ.