Chương 2

2. Hứa Tư Tư và Cố Niệm đều là con của tôi và Cố Thừa An. Cố Thừa An và tôi là thanh mai trúc mã, ngay sau khi tốt nghiệp xong thì chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn. Anh ấy tiếp quản công ty của gia tộc, còn tôi thì có cơ duyên tình cờ được bước vào giới giải trí. Sau này tôi sinh một đôi song sinh trai gái, đứa lớn theo họ của anh ấy còn đứa bé thì theo họ của tôi. Quanh năm tôi và Cố Thừa An bay đi khắp nơi, bên nhau thì ít nhưng xa nhau thì nhiều nên mỗi người đưa theo một bé, mỗi lần một nhà bốn người chúng tôi sum họp với nhau thì chúng tôi đều vô cùng trân trọng. Lần này không dễ gì tôi mới tìm được một cơ hội cho con gái tôi nên Hứa Tư Tư vui lắm, cô bé h/ận không thể biến thành dây chuyền nhỏ đeo bên cạnh anh trai mình. Đáng tiếc là Cố Thừa An đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài nên đã lỡ mất việc quay chương trình. Sau khi phát sóng tiết mục đầu tiên, câu nói “Tiểu hồ ly tinh” của Hạ Vãn Doanh bị c/ắt thành giọng nói nửa đùa nửa thật, còn đi kèm với phụ đề hoạt hình dễ thương nữa. Không có ai chỉ trích cô ta rằng người lớn không nên nói như thế với trẻ con, thay vào đó họ lại kéo đến chất vấn con gái tôi tại sao lại bám lấy tiểu thái tử nhà họ Cố, rồi họ suy đoán rằng hành vi của đứa trẻ hình thành từ suy nghĩ đ/ộc á/c của người lớn. “Đứa trẻ Hứa Tư Tư này cũng giỏi liếm láp quá nhỉ, giống y như mẹ nó vậy, nhìn thấy trai đẹp lắm tiền là lại muốn bám lên!” “Hứa Di có thể quản được con gái của cô ta không, đeo bám như vậy, Cố Niệm ngại nên không tiện từ chối, còn con gái của nhà mấy người thật sự chà đạp thể diện mà!” “Chậc chậc, nhà họ Cố không phải người có thể chọc vào đâu, lần này e rằng Hứa Di gặp rắc rối to rồi!” Tôi cúi đầu đọc những bình luận tiêu cực này, lòng ng/ực phập phồng gi/ận dữ, nhưng đột nhiên trên màn hình điện thoại xuất hiện một tin nhắn của Cố Thừa An. “Ghi hình tiết mục có thuận lợi không?” Tôi suy nghĩ nếu như tôi nói thật với anh ấy thì e rằng anh ấy sẽ ngay lập tức gác lại hết những chuyện đang làm và bay về nước để giúp đỡ hai mẹ con tôi, hay là cứ chờ thêm vậy. “Tất cả đều thuận lợi, Niệm Niệm và Tư Tư vui lắm!” Rất lâu vẫn không có phản hồi gì từ Cố Thừa An, có lẽ là anh ấy bận rồi, tôi dứt khoát mở thanh phúc lợi phái sinh của tổ chương trình ra. Sau mỗi tập phát sóng sẽ chiếu một đoạn phim ngắn về một đứa trẻ trở về nhà sau khi ghi hình xong. Tập đầu tiên được phát sóng là Cố Niệm. Bây giờ Cố Niệm quay về bên nhà ông bà nội. Nhà cũ của nhà họ Cố khiêm tốn xa hoa, mỗi viên gạch ngói đều có giá trị rất đắt, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng hét chói tai qua những dấu chấm than trên bão bình luận. “Ôi trời ơi, có phải nhà họ Cố đã xây hẳn một khu vui chơi dành riêng cho tiểu thái tử đúng không? Cuộc sống của người có tiền sung sướng quá mà!” “Khu vui chơi thì tính là gì? Mấy người không thấy sân đỗ trực thăng vừa lướt qua sao?” “A không phải, tôi từng nhìn thấy bức tranh trên tường đó ở trên mạng, giá mấy trăm triệu!” Hạ Vãn Doanh xách vali cho Cố Niệm, lúc này cô ta thân thiết xuất hiện ở nhà họ Cố, nhiệt tình niềm nở chào hỏi mẹ chồng của tôi. “Xin chào Cố lão phu nhân ạ, cháu là người thay thế cho mẹ của Cố Niệm ở trong chương trình, Cố Niệm rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện ạ!” Mẹ Cố lịch sự mỉm cười rồi mời cô ta vào nhà, sau đó họ trải qua một ngày rất vui vẻ. Trong suốt quá trình Hạ Vãn Doanh đều bận trước bận sau ân cần niềm nở, lát sau thì cô ta chạy đến chỗ Cố Niệm đang chơi piano rồi vỗ tay khen ngợi cậu bé, chốc chốc lại chạy đến bên cạnh mẹ Cố rồi pha trà cho bà. Cuối cùng Hạ Vãn Doanh và mẹ Cố ôm nhau một cái, sau đó cô ta rời khỏi nhà họ Cố. Mẹ Cố lịch sự nói với cô ta một câu: “Có thời gian thì đến chơi.” Bão bình luận n/ổ tung. “Cố lão phu nhân rất hài lòng với Doanh Doanh của chúng ta, đây là con dâu tương lai gặp mặt mẹ chồng sao?” “Mặc dù Cố Thừa An có một đứa con trai nhưng anh ấy lại vừa đẹp trai vừa giàu có, người hâm m/ộ Doanh Doanh như chúng tôi sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này!” “Nghe nói chương trình dành cho trẻ em này là do nhà họ Cố đầu tư, nói không chừng là vì để Doanh Doanh của chúng ta thiết lập mối qu/an h/ệ tốt đẹp với con trai tương lai trước mà thôi! Kế hoạch của mấy người họ Hứa gì đó sắp tan tành rồi!” Phần cuối của thanh phúc lợi, Hạ Vãn Doanh đứng đối diện với ống kính mỉm cười ngọt ngào. “Đáng tiếc là Thừa An không có ở nhà, nếu không mọi người có thể gặp nhau rồi.” “Tôi không giống như vài phụ nữ khác, suốt ngày mơ mộng hão huyền những thứ không thuộc về mình, thậm chí còn lợi dụng cả trẻ con. Tôi không thèm tranh giành với họ, suy cho cùng thì thứ gì của tôi, có chạy thế nào cũng không tránh được!” “Hứa Di: Coi như cô trực tiếp báo số chứng minh cho tôi rồi nhé!” “Ơ! Đều gọi là Thừa An kìa! Xem ra Hạ Vãn Doanh đã có gì đó với đại thái tử gia của nhà họ Cố từ lâu rồi, ngồi đợi thông báo chính thức!” “Chị tuyệt thật, em yêu chị, không ai có thể cư/ớp đi người đàn ông thuộc về chị của tôi. Hồ già Hứa Di gì đó tôi còn chưa nghe thấy bao giờ, sao cô ta xứng so được với chị gái của nhà chúng tôi chứ?” Tôi tắt điện thoại rồi xoa huyệt thái dương đ/au nhức. Cố Niệm bước lịch bịch lên lầu đưa cho tôi một ly sữa. “Mẹ ơi, bà nội nói mấy ngày nay mẹ không cần đọc mấy tin tức trên mạng đâu, đợi đến lúc ba về thì mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.” Hứa Niệm Niệm nhận lấy ly sữa qua rồi uống một ngụm lớn, cô bé cũng không có ý định lau vết sữa to dính trên miệng. “A… anh không cho đường vào sao ạ!” Ngày Hạ Vãn Doanh đến nhà họ Cố ghi hình thì tôi vẫn luôn ngủ ở trên lầu. Mẹ Cố hỏi tôi có muốn xuống lầy dạy cho người phụ nữ không biết trời cao đất dày đó một bài học hay không, tôi suy nghĩ rồi lắc đầu. Tôi muốn biết một khi chuyện này càng ngày càng gây náo lo/ạn lớn hơn thì kết thúc của Hạ Vãn Doanh sẽ như thế nào. Cô ta càng khoe khoang trước màn hình thì sự ba hoa khoác lác sẽ càng lớn hơn, cuối cùng vào khoảnh khắc biết được sự thật thì cô ta sẽ ngã càng đ/au hơn. Suy cho cùng người nào dám gây sự với con gái của tôi, cô ta không thể nào toàn mạng mà lui đâu.