Chương 10

Thế giới mèo
Cập nhật:
Buổi tối, Lục Dã kéo tôi ra sân chạy bộ. Cậu ta hồi trung học vốn là dân chuyên thể thao, đặc biệt giỏi chạy ngắn và dài. Tôi thì làm sao theo nổi cường độ của cậu ta, mới chạy hai vòng đã thở không ra hơi. "Thế này đã không chịu nổi à?" Lục Dã nhìn tôi: "Thể chất của cậu yếu quá, thế này không ổn." Tôi chống tay lên đầu gối, thở hổ/n h/ển: "Có... gì mà không ổn?" Dưới ánh đèn đường. Giọng Lục Dã vọng lại, có chút kỳ lạ: "Sợ sau này cậu chịu không nổi." "Hả?" Tôi không hiểu. Định hỏi thêm, nhưng đã bị Lục Dã kéo mạnh dậy: "Chạy thêm vòng nữa, nhanh lên!" ... Tôi thở phì phò như sắp ch*t, chậm rì rì chạy theo sau cậu ta. Chạy thì chạy. Ai mà chạy thắng nổi ông bố này chứ. Lúc về ký túc xá. Tôi mệt đến rã rời. Đã thế còn phải leo lên tận tầng năm. Leo đến tầng bốn, Lục Dã không nhịn nổi nữa, ấn tôi vào tay vịn cầu thang: "Có thể đừng thở nặng nề như thế không?" "Tôi..." Lồng ng/ực như bị rút hết không khí, hô hấp sau khi vận động kịch liệt vẫn chưa kịp ổn định. Tôi cố nhịn, kết quả là nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, rồi lại thở dốc liên hồi: "Không được... anh, tôi sắp... sắp ngất rồi." Lục Dã nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi xoay người bước nhanh lên lầu. Để mặc tôi ngồi bệt ở cầu thang thở như chó. Không phải chứ, cậu ta tự dưng phát đi/ên cái gì vậy? 19 Chỉ có tôi và Lục Dã trong ký túc xá, đêm xuống tĩnh lặng đến gần như kỳ quái. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nằm lên giường, tôi bắt đầu nghĩ đến việc chuyển phòng. Giữa tôi và Lục Dã gần đây càng ngày càng kỳ lạ. Nhất là chuỗi lịch sử tìm ki/ếm của cậu ta. Mỗi lần nghĩ đến, tôi lại thấy sống lưng lạnh buốt. Suy đi nghĩ lại, tôi gửi tin nhắn cho cố vấn học tập: [Thầy ơi, em muốn xin chuyển ký túc xá.] Tin nhắn vừa gửi đi. Trước mặt bỗng tối sầm lại. Lục Dã đứng trước giường tôi, chặn hết ánh sáng từ đèn trần: "Uống chút không?" "Thôi đi..." Tôi từ chối theo phản xạ. "Được thôi." Lục Dã ngồi xuống mép giường tôi: "Uống say quá cũng phiền." "Có chuyện muốn nói với cậu." Cậu ấy nghiêm túc, giọng nói mang theo vẻ trịnh trọng hiếm hoi. "Nói gì?" Khi tôi đang âm thầm đoán xem cậu ta muốn nói gì, thì phát hiện ánh mắt Lục Dã dừng lại trên màn hình điện thoại của tôi. Cậu ta nhíu mày. Sắc mặt xưa nay chưa từng tệ như vậy. "Cậu muốn chuyển ký túc xá?" "Sao phải chuyển?" Một tay cậu ta đặt lên vai tôi, kéo tôi sát lại: "Lâm Dương, cậu đang trốn tôi?" "Không có..." Tôi hoảng hốt phủ nhận: "Tôi chỉ là..."