Chương 11
Thế nhưng trong đầu trống rỗng, không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý nào.
Lục Dã nhìn tôi chăm chú, bất chợt thấp giọng ch/ửi một câu, kéo chăn bên cạnh lên quấn ch/ặt lấy tôi, quấn đến khi không động đậy được nữa, rồi ném tôi lên giường.
Dưới ánh nhìn kinh hãi và hoang mang của tôi, Lục Dã mở cúc áo sơ mi, đ/è mạnh lên người tôi.
"Lâm Dương, dám chạy nữa thử xem?"
Tôi...
Cậu ta hung dữ quá.
Tôi không dám thử.
20
Lục Dã đ/è lên chăn, giam tôi dưới thân cậu ta, cánh tay xăm trổ lộ rõ ngay trước mắt tôi.
Tôi không dám lại gần, cũng chẳng dám lùi xa.
Chỉ có thể để mặc cậu ta đ/è lên, vừa hoảng vừa sợ.
"Lục Dã..." Tôi liếm môi: "Cánh tay xăm của cậu... sao màu nhìn như phai nhạt đi vậy?"
Lục Dã nhướn mày: "Còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện này à?"
"Thế... tôi nên nghĩ cái gì?"
Lục Dã không trả lời, chỉ kéo mạnh chăn đang quấn tôi ra.
Cả người tôi ngã sấp xuống giường.
Chưa kịp thở phào, áo sơ mi đã bị cậu ta l/ột ra.
Phần thân trên lạnh buốt.
Tôi gần như hét lên: "Cửa chưa khóa!"
Sẽ có người vào...
Phía sau, Lục Dã bật cười: "Vậy ra, điều cậu lo lắng nhất là có người vào?"
Cậu ta dường như rất vui vẻ.
"Thế thì tôi yên tâm rồi."
Tôi vốn là kiểu người phản ứng chậm chạp, mà tối nay đầu óc lại càng đờ đẫn hơn.
Khi Lục Dã ra khóa cửa, tôi chỉ biết nằm úp sấp trên giường, chẳng làm gì được.
Áo đã không còn, chỉ còn lại mỗi cái quần ngủ mỏng manh.
Rồi, Lục Dã quay lại.
Sau đó.
Chiếc quần ngủ cũng chẳng còn.
"Lâm Dương."
Đèn trong phòng đã tắt, bóng tối bao phủ không thấy được gì, tôi nghe Lục Dã gọi tên mình.
Cậu ta biết tôi sợ bóng tối.
Khi tôi vừa đáp lại, trong bóng tối, cậu ta đã tìm được tôi một cách chính x/á/c.
Lòng bàn tay đặt lên sau đầu tôi.
Nụ hôn nóng rẫy và đầy xâm chiếm rơi xuống, mang theo sự cuồ/ng nhiệt và mãnh liệt, như dòng nước mùa xuân đổ dồn.
Từng đợt, từng đợt sóng bị khuấy động liên hồi.
Tôi mơ hồ, đầu óc rối lo/ạn.
Rồi đ/au đến mức muốn ch/ửi thề.
"Lục Dã, cậu đúng là..."
Đồ khốn.
Nhưng nhát gan như tôi, chỉ dám rên rỉ vài tiếng, còn lại thì chỉ biết lặng lẽ mắ/ng ch/ửi trong lòng.
21
Hoa cúc tàn, đêm chưa vãn.
Một đêm cuồ/ng lo/ạn lại cuồ/ng lo/ạn.
...
Sáu giờ sáng.
Tôi kéo chăn che trước ng/ực, x/ấu hổ muốn ch*t.
Đêm qua... tất cả...
Đúng là đồ khốn!
Tôi c/ăm h/ận trừng mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lục Dã, rồi hoảng hốt bắt gặp ánh mắt cậu ta đang nhìn thẳng vào mình.
"Thức rồi à?"
Cậu ta nhướn mày.
Nụ cười điềm nhiên như thể tối qua chỉ là cùng tôi ăn một bữa cơm.