Chương 2

Thế giới mèo
Cập nhật:
Tôi đỏ mặt đẩy Lục Dã ra. Không nhịn được hỏi cậu ta: "Cậu vừa rồi... sao không giải thích?" Lục Dã ngồi xuống bên cạnh tôi. Rút một điếu th/uốc ra. Mùi th/uốc lá theo gió bay tới. "Cậu cũng không giải thích mà." "..." Quả thật là vậy. Tôi đắn đo một chút, đang nghĩ cách tìm lời để phản bác thì ánh mắt tôi chợt dừng lại ở phía sau Lục Dã. "Lục Dã..." Tôi từ từ nắm lấy tay Lục Dã, giọng nói r/un r/ẩy. Cậu ta nhìn xuống tay chúng tôi đang nắm ch/ặt, rồi cười. "Tiểu Lâm Dương, tôi có thể coi hành động này của cậu là đang quyến rũ tôi không?" Đầu tôi như trống rỗng. Còn đâu tâm trí để ý đến chuyện quyến rũ gì nữa: "Rắn... phía sau cậu... có rắn." "Con rắn lớn lắm..." Lục Dã ngẩn ra một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Cậu ta từ từ quay lại. Rồi cười. "Chỉ có vậy thôi?" "Tiểu Lâm Dương, cậu gọi thế này là rắn lớn à?" 5 Cậu ta tùy tiện nắm ch/ặt con rắn, nắm đúng chỗ yếu của nó, ánh mắt khi nhìn tôi đầy vẻ trêu chọc: "Ăn mấy đồ bổ vào đi, cậu quả thật là chưa thấy cái gì to thật sự." ... Tôi nghe sao cứ thấy câu này không đúng chỗ nào ấy nhỉ. Tôi nhìn vào con rắn trong tay Lục Dã, vẫn có chút lo lắng: “Cậu cẩn thận chút, nơi này hoang vu vắng vẻ, không có bệ/nh viện đâu. Mà nếu thật sự bị cắn thì không thể giống như trong phim, để tôi hút đ/ộc rắn cho cậu đâu..." Lục Dã im lặng. Một lúc sau. Cậu ta cười: "Yên tâm, con rắn này không cắn người." Nói xong, cậu ta ngồi phịch xuống đất. Con rắn nhỏ bị cậu ta ném vào lòng. Tôi h/oảng s/ợ: “Cậu đi/ên rồi!" "Vậy nếu nó cắn cậu thì sao..." Đúng là tôi xui xẻo. Câu vừa dứt. Con rắn nhỏ thè lưỡi, cắn vào... bụng của Lục Dã. Lục Dã đ/au đớn, một tay vứt con rắn ra: "Ch*t ti/ệt, thật sự cắn à?" Tôi sắp khóc rồi, vội vàng kéo áo cậu ta lên. Quả thật đã bị cắn. Đều là tại tôi xui xẻo. Lục Dã khoác cánh tay đầy hình xăm lên vai tôi, giọng điệu vô cùng yếu ớt: "Tôi... sẽ không bị trúng đ/ộc chứ?" "Đừng dọa tôi..." Lục Dã nắm ch/ặt tay tôi: "Chúng ta là bạn mà, đúng không?" "Đúng." Cậu ta thở dài: "Vì là bạn, sao có thể thấy ch*t không c/ứu?" "Ơ?" Tôi ngẩn ra một chút, rồi hiểu được ý của Lục Dã. Ánh mắt tôi nhìn xuống. Lục Dã tự mình vén áo lên, để lộ một vòng eo săn chắc. Tôi nuốt nước bọt. "Chuyện này...có lẽ không được tốt cho lắm." 6 Lục Dã buông tay tôi ra. Cái áo lại rơi xuống nhẹ nhàng: "Vậy thôi vậy." Cậu ta chống tay xuống đất, cố gắng đứng dậy: “Ch*t vì đ/ộc thì cũng là ch*t, dù sao mười tám năm nữa cũng sẽ thành một đại hảo hán khác." ... Lời hình dung sao mà trừu tượng vậy. "Anh Lục." Tôi yếu ớt kéo tay áo cậu ta, giọng khàn đặc: "Tôi... hút đ/ộc cho cậu..."