Chương 2
"Lại đây!"
Trong đầu tôi toàn dấu hỏi chấm.
Lại cái gì?
Nhưng Sở Từ lại khỏe quá trời, ép đầu tôi xuống không cho phản kháng.
Mắt thấy sắp chạm vào thứ không thể miêu tả kia, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy cậu ta ra.
"Sở cẩu, cậu lại phát bệ/nh gì nữa đấy?"
Sở Từ lại ra vẻ khó hiểu:
"Sao thế? Chẳng lẽ cậu chỉ thích màu đen?"
Nói xong, cậu ta gi/ật lại cái quần l/ót trong tay tôi, "Đợi đấy! Tôi thay luôn bây giờ!"
Rồi còn buông một câu với giọng điệu cưng chiều kỳ lạ:
"Ai bảo tôi là ba của cậu chứ?"
Tôi sững người.
Khoan đã... Sở Từ có khi nào nghĩ tôi thích... ngửi quần l/ót của cậu ta không?
Mặt tôi nóng ran. Nghĩ lại thì hành động của mình đúng là quá mức mờ ám.
Tôi vội vàng thanh minh:
"Tôi mẹ nó chỉ là..."
Muốn x/á/c nhận xem cậu có lén dùng nước giặt của tôi không thôi! Mà trên giường cậu lại chỉ treo mỗi quần l/ót!
Nhưng khi thấy ánh mắt "không cần giải thích, tôi hiểu hết" của Sở Từ, tôi bỗng thấy mơ hồ.
Nhớ lại câu "Tôi là ba của cậu" cậu ta vừa nói, tôi không phục, liền túm lấy cổ áo cậu ta, kéo xuống gần mình, nghiến răng nói:
"Sở cẩu, nhìn cho kỹ! Lão tử mới là ba của cậu! Với cả, kéo quần lên ngay cho tôi!"
Nhưng thay vì phản ứng bình thường, Sở Từ lại trố mắt ngạc nhiên hơn.
Rồi cậu ta cúi xuống, ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn:
"Hứa Dực, chẳng lẽ cậu thích người ta gọi cậu là ba?"
Tôi chưa kịp phản ứng, Sở Từ lại nhấn mạnh từng chữ:
"Ba... ba."
Một tiếng "ba ba" này nghe sao mà... không đúng cho lắm?!
Mặc dù tôi thích làm "ba" của anh em, nhưng sao lần này lại thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Sở Từ gọi xong, lại bổ sung thêm một câu:
"Tôi chỉ gọi cho mình cậu nghe thôi, đừng để ai biết nhé."
Tôi: "?"