Chương 16

Sao từ trước đến tôi chưa từng nghe qua? Rất nhanh, bác sĩ đã đưa ra câu trả lời bổ sung: Bác sĩ: [Tục xưng là... n/ão yêu đương.] Kết thúc lời giải thích, bác sĩ còn thêm một câu, rằng đi làm đã đủ mệt, không ngờ còn bị phát cẩu lương. Qua màn hình, tôi gần như cảm nhận được sự bất lực của đối phương. Không thể nào, làm sao tôi lại bị chẩn đoán là "n/ão yêu đương" được chứ? Rõ ràng tôi còn chưa yêu mà! Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Lục Chu Dã. Có vẻ cậu ấy đã m/ua cơm trưa về ký túc xá, nhưng không thấy tôi. Nhìn cái tên Lục Chu Dã nhấp nháy trên màn hình, tim tôi lại bắt đầu lo/ạn nhịp, đ/âm tứ tung trong lồng ng/ực. Chẳng lẽ đàn ông thật sự dễ dàng bị bẻ cong như vậy sao? Hay là do Lục Chu Dã lớn lên quá đẹp trai, nên tôi mới thấy sắc nảy lòng tham? 13 Khi về đến ký túc xá, Lục Chu Dã đã bày sẵn cơm nước. Hương thơm đậm đà của món cơm hải sản ngập tràn trong không gian nhỏ hẹp. Tiểu Bàn bĩu môi, đu lên người Đại Tráng, làm nũng: "Anh Tráng Tráng, người ta cũng muốn ăn cơm hải sản!" Đại Tráng nghẹn họng không biết nói gì. Tôi bị Lục Chu Dã kéo đến chỗ cậu ấy ngồi, ngồi xuống ghế của cậu ấy. Dù vẫn chưa quen với sự thân mật đột ngột này của cậu ấy, nhưng vì đã hứa sẽ cho người ta cơ hội thử theo đuổi mình, tôi tự nhủ phải giữ lời. Nhìn sang một bên, thấy Đại Tráng và Tiểu Bàn đang đút cơm cho nhau, tôi nổi cả da gà. Lục Chu Dã đương nhiên cũng thấy cảnh đó. Nhưng cậu ấy không nói gì. Cũng may, cũng may cậu ấy không đề nghị đút cơm cho tôi. Đang nghĩ thế, bên cạnh bỗng vang lên tiếng kêu đ/au đớn. Lục Chu Dã ôm tay phải, khẽ rên lên một tiếng 'hít'. Tôi vội vàng quay sang xem cậu ấy làm sao. Thì thấy cái bình giữ nhiệt của tôi để trên bàn bị lật đổ, nước nóng bên trong đổ hết lên mu bàn tay Lục Chu Dã. Da Lục Chu Dã vốn đã trắng, bị bỏng như vậy, vết đỏ bừng lên trông rất rõ. Tôi vội lấy từ ngăn kéo ra một tuýp th/uốc trị bỏng, bôi cho Lục Chu Dã. Lục Chu Dã tùy tiện vung tay cười hề hề: "Không sao đâu, ăn cơm trước đi, cơm hải sản ng/uội ăn sẽ không ngon." Nhưng tôi bỗng dưng nghiêm mặt, giữ ch/ặt tay cậu ấy không buông, cẩn thận thổi lên chỗ bỏng rồi nghiêm túc bôi th/uốc. "Lục Chu Dã, cậu đừng nhúc nhích!" Trái lại Lục Chu Dã ngoan ngoãn để tay trong lòng bàn tay tôi. Cảnh tượng này khiến tôi chợt nhớ về buổi đại hội thể thao nửa năm trước. Lúc ấy tôi đang phụ trách chuẩn bị nước đường glucose cho đội hậu cần của Ôn Thanh. Tôi đang cầm bình nước nóng, bỗng bị người ta va phải, nước sôi đổ lên chân và mu bàn tay tôi.