Chương 12
Tần Chinh lại gửi một tấm ảnh sân bay của chúng tôi.
Nếu coi như là ảnh sân bay.
Lượt đăng bài ngày hôm nay của anh, so với một năm, còn nhiều hơn.
Tần Chinh còn rất không được tự nhiên, "Lúc trước h/ận không thể nói, hiện tại thật vất vả mới công khai, anh vẫn không thể thỏa sức khoe khoang?"
“Có thể có thể." Tôi hôn anh một cái," Chua ch*t anh rồi! Để anh xem có thể đem vò dấm này hôn đến ngọt hay không.”
“Vậy phải hôn thật lâu mới được.”
Tần Chinh tắt điện thoại di động.
Thế cho nên điện thoại của Sát Thần đều gọi tới di động của tôi.
“Ta đã trở lại, hai người các ngươi! Mau mời chúng ta ăn cơm!”
Nhưng ta còn chưa kịp nói chuyện, bên cạnh liền duỗi qua một cánh tay giựt lấy điện thoại. Thanh âm Tần Chinh khàn khàn: "Cút, đừng quấy rầy thế giới hai người chúng ta!”
Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Phi cười ra tiếng.
Mà Sát Thần cũng trong nháy mắt trút gi/ận: "Được được được, không quấy rầy không quấy rầy.”
“Các người đi ăn." Tần Chinh lúc này mới chậm lại ngữ khí," Muốn ăn cái gì ăn cái đó, không cần xem giá cả, lúc đó ta thanh toán.”
“Được! "Là giọng của lão Lư.
Tần Chinh đúng là một túi dấm chua.
Anh luôn luôn là một người ít nói, ít khi đăng nhiều tin tức như vậy trên mạng xã hội.
Thế cho nên tôi vốn chỉ muốn đáp lại sự đụng chạm của Từ Diệc Phàm, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh chân dung của Từ Diệc Phàm, đăng một bài viết:
[Dù sao cũng phải đợi mưa vàng rơi xuống người tôi, đó mới thật sự là cuộc hội ngộ đỉnh cao.]
Từ Diệc Phàm cũng xứng?
Tôi chỉ muốn gặp Tần Chinh trên đỉnh cao.