Chương 9 + 10

9. Tôi cập nhật nhật ký mở quầy trên Zhihu: Bây giờ tôi đã là Nữu Hỗ Lộc thị(*) - Đại ca Takoyaki - Yêu Ỉn Ỉn Ỉn-xtanh. (*) Nữu Hổ Lộc thị: Là một họ của người Nữ Chân thời nhà Thanh. Đây là họ của Sùng Khánh Hoàng Thái Hậu (mẹ vua Càn Long), bà còn được biết với tên Nữu Hổ Lộc thị Chân Hoàn - người được coi là chiến thắng cả hai mùa cung đấu trong phim Hậu Cung Chân Hoàn truyện và Hậu Cung Như Ý truyện. Mọi người ơi tiêu đời rồi, lần này "Đến từ sao Hỏa" không like ngay lập tức. Anh ấy không yêu tôi nữa sao? Anh ấy trở thành fan số một của ai khác rồi sao? Tôi do dự vào trang cá nhân của anh ấy, gửi tin nhắn riêng. Tôi: Dạo này bạn thế nào, tiểu tiện đại tiện vẫn bình thường chứ? Khi tôi sắp gửi tin nhắn, thấy thông báo từ "Đến từ sao Hỏa" đã like. Tôi vội vàng xóa tin nhắn, nhưng lỡ tay gửi đi. "Đến từ sao Hỏa": Bình thường. Trực giác tôi mách bảo anh ấy đang nói dối, anh ấy ngại nói thật. Tôi: Đừng x/ấu hổ, táo bón là chuyện bình thường, như tôi xinh đẹp vậy mà cũng bị táo bón, táo bón không có tội. "Đến từ sao Hỏa": Tôi cảm ơn bạn. Tật x/ấu lớn nhất của tôi là quá hiểu lòng người, lo lắng cho người khác. 10. Hôm nay khi tôi đến, chỗ quầy đã bị chiếm. Tôi nhìn quanh, chỉ còn chỗ bên cạnh thùng rác để bày quầy. Các fan trung thành của tôi đang tranh cãi với chủ quầy. "Chỗ này là của chúng tôi, của Yêu Ỉn Ỉn Ỉn-xtanh." "Đúng vậy, bé yêu của chúng tôi đã bày quầy ở đây bao nhiêu ngày rồi." Chủ quầy trái cây không thèm để ý, "Chỗ này đâu phải cô ấy m/ua, cũng không ghi tên ai, ai đến trước thì người đó được chứ." Đúng là anh ta nói không sai, không thể phản bác được, rất có lý. Cô gái ngọt ngào mà tôi yêu mến nhất lên tiếng, "Nhưng chúng tôi đã đến sớm để giữ chỗ cho bé yêu rồi, anh đến sau chúng tôi mà." Chủ quầy trái cây đuổi mọi người đi, "Tránh ra, đừng cản trở tôi kinh doanh." Chuyện này không có ai đúng ai sai. Khu vực này là nơi công cộng, bạn có thể chơi ở đây, hoặc bày quầy ở đây. Tôi hắng giọng, "Bé yêu, hôm nay chúng ta không bày quầy nữa." Mọi người giống như diễn viên kịch, khóc lóc kêu la. "Yêu Ỉn Ỉn Ỉn-xtanh, yêu tôi đừng đi" "Bé yêu, đừng rời xa tôi, tôi không thể thiếu bạn." "Chưa đầy một giây không có bé yêu, tôi đã bắt đầu nhớ bạn rồi." Tôi nhếch miệng, "Nếu các bạn thực sự nhớ tôi, có thể nhắn tin trong nhóm, tôi vẫn sống, không cần thiết phải như vậy." Lúc đó Kỷ Dã bước đến, anh ta cầm một tờ giấy A4. "Đây là cửa hàng nước mía của gia đình tôi ở phía sau cổng trường, có thể dành một khu lớn cho cô sử dụng." Nói xong anh ta đưa tờ giấy cho tôi. Đó là một bản cam kết, ghi rõ mỗi ngày chỉ thu 10 đồng, và chỉ tính tiền thuê theo số ngày tôi sử dụng. Không thu bất kỳ khoản phí nào khác, bao gồm các khoản phí như tiền nước, điện, bàn ghế. Kỷ Dã dẫn tôi đi xem cửa hàng. Trang trí sang trọng, có cả máy lạnh. Tôi không nhịn được hỏi ngay, "Anh làm từ thiện à?" "Không sao, cửa hàng này chỉ b/án cho vui, không định ki/ếm tiền." "Nước mía vẫn b/án, giấy phép cửa hàng đầy đủ." "Cô còn có thể tổ chức các hoạt động, m/ua takoyaki tặng kèm nước mía, cô thích thế nào thì làm, mọi chi phí tôi lo." Anh Kỷ, không, phải gọi là ông Kỷ, từ nay ông là thần tài của tôi. Ngày thứ bảy mở quầy được nâng cấp, có một nơi che mưa chắn gió.