Đại Công tước, xin hãy kiên nhẫn!

Jin So-ye
Cập nhật:

Chương 6

Lia gần như đánh rơi khẩu súng lạnh lùng mà Claude đã đưa cho cô, nhưng anh đủ mạnh để xoay người cô lại và buộc cô đứng bằng hai chân rộng bằng vai. Anh lặp lại, "Một đứa trẻ đường phố."

 

Cô nghe thấy tiếng cười nhạo từ đâu đó, nhưng cô không thể quay lại vì sợ ai đó phát hiện ra giới tính thật của mình. Rất may, họ không săn động vật sống mà bắn vào mục tiêu cố định. Claude cao hơn Lia hai cái đầu, đứng sau lưng cô và giúp cô nâng cánh tay lên khi anh giữ nòng súng. Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô. "Vậy, tuyết có vị gì?" Tai cô nhột nhột khi nghe giọng nói của anh, và cô không thể làm gì vì anh là công tước trẻ và cô đứng chết lặng. Sau đó, với một giọng đòi hỏi, anh ta nói, "Trả lời!"

 

Lia đã định nhắm mắt lại thì một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên. Cô ấy đã bóp cò trước khi được ra hiệu và những người hầu chạy đến chỗ họ sau một sự im lặng đến choáng váng, tất cả đều bị sốc.

 

"Công tước trẻ!" Một trong những người hầu kêu lên. Claude từ từ rút bàn tay đang giữ nòng súng lại, và Lia quay lại suýt ngất đi.

 

"Gọi bác sĩ!" Một người hầu hét lên, “Ngài ấy bị thương! Nhanh lên!"

 

Claude xua tay khiến đám người hầu im lặng và nheo mắt nói, "Ta chỉ bị bỏng tay một chút, vì vậy đừng làm ầm ĩ lên."

 

Lòng bàn tay anh có màu đỏ đậm, và mặt Lia chuyển sang màu trắng. Cô lao ra bãi đất đầy tuyết và đem tuyết vùi vào lòng bàn tay của Claude. "Tôi rất xin lỗi, thành thật xin lỗi!" Cơ thể cô ấy rung lên, và mọi thứ dường như trở nên lạnh lẽo. Tuyết nhanh chóng tan ra vì nhiệt độ cơ thể của họ, và Lia nghĩ rằng cô có thể chết vì xấu hổ. Cô bé cảm thấy thất vọng, lo sợ và không biết phải làm gì nên chỉ tiếp tục lấy tuyết để đắp lên tay Claude cho đến khi bác sĩ đến. Claude chỉ nhìn Lia với đôi mắt khó hiểu.

 

"Tôi xin lỗi, thưa Đức Ngài." Nước mắt Lia rơi, nhưng Claude vẫn im lặng khi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ.

 

“Tránh ra."

 

Lia nghe thấy một giọng nói sắc bén và tỏa ra một làn nước hoa ngọt ngào. Đó là Marilyn, mặc chiếc váy xinh đẹp của cô ấy cùng với những người hầu đi cùng. Cô ấy phủ lên tay Claude bằng một chiếc khăn tay đã được nhúng trong nước lạnh như băng.

 

"Anh ổn chứ?" Câu hỏi của Rosina khiến mọi người im lặng. Kieran cúi đầu, và Rosina cũng đỏ mặt.

 

Claude gật đầu khi gỡ chiếc khăn ra khỏi tay và nói, "Chỉ là một vết bỏng nhẹ."

 

“Ngươi thật ngu ngốc! Tuy ngươi còn nhỏ, nhưng để xảy ra sai lầm trong khi cầm súng như vậy là không được!” - Marilyn hét vào mặt Lia, người đang run rẩy cúi thấp đầu. Cô ấy nói đúng, cô có lỗi, và kết quả là một nhà quý tộc bị thương, cô không thể cãi lại gì.

 

"Thưa quý cô, cô vừa hét vào mặt em trai tôi sao?" - Kieran bước đến trước mặt Lia, và mặt Marilyn đỏ bừng vì cô không ngờ rằng anh ấy sẽ đứng về phía em trai mình trong tình huống này.

 

“Nhìn này…” -  Marilyn lắp bắp.

 

"Tôi nói, cô đã hét lên với em trai tôi à?" - Kieran lạnh lùng hỏi lại.

 

Môi Marilyn nhếch lên trước đôi mắt trừng trừng của Kieran, "Tôi xin lỗi, tôi đã rất lo lắng."

 

“Hãy xin lỗi em trai tôi,” anh nói với giọng thiếu thiện cảm, “và Lian, em hãy xin lỗi Công tước trẻ.”

 

Vì Lia thậm chí không nghĩ đến việc nghe thấy lời xin lỗi từ Marilyn, cô bé cúi đầu cho đến khi đầu cô ấy gần như chạm đất và nói một cách khẩn thiết, "Tôi xin lỗi, thưa ngài."

 

Marilyn không xin lỗi Lia, và cô chỉ trừng mắt nhìn Kieran với đôi mắt rưng rưng. Sau đó, họ nghe thấy một tiếng cười khúc khích.

 

“Tuyết,” Claude nói khi anh đến gần Lia và đưa bàn tay ửng đỏ của mình ra sau khi đánh rơi chiếc khăn tay của Marilyn. Lia từ từ ngẩng đầu lên để nhìn Claude. "Cậu không nghe thấy à?" Anh hỏi lại.

 

"Tuyết?" - Cô bối rối.

 

“Đắp thêm tuyết đi Canillian. Cảm giác tốt hơn nhiều so với chiếc khăn tay đó."

 

***

 

Sự náo động xung quanh vụ việc chấm dứt sau khi bác sĩ gia đình chạy đến điều trị cho Claude, và Lia không cần phải mang tất cả tuyết trong vườn đến cho anh ta nữa. Sau khi trở về phòng, cô ngồi bên cửa sổ và quan sát đoàn xe đưa các quý cô rời đi. Tiếng hét lớn của Marilyn vẫn vang vọng bên tai. Cô hiểu được sự tức giận của Marilyn vì Lia biết cảm giác bỏng như thế nào. Và vì thế, cô bé chỉ nhắm chặt mắt cầu nguyện cho Claude sớm khỏe lại.

 

Suy nghĩ của Lia bị gián đoạn khi cô nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng mình và cánh cửa bật tung, đập mạnh vào tường. Nữ Hầu tước xông vào, mặt lạnh như băng và bà ấy tát vào má Lia khi cô bé đang đứng dậy khỏi ghế. Không gian chìm trong im lặng sau đó. Betty đứng đằng sau với miệng mở to.

 

"Ngươi! Sao ngươi dám hả?" Nữ Hầu tước hét lên. Mặt bà ấy nhăn nhó, bà ấy không còn là người nghiêm khắc nhưng tốt bụng mà Lia biết nữa, và đôi mắt Lia rưng rưng. “Không được ở đó! Còn dám thử thế chỗ của Kieran! ”

 

Lia há hốc mồm, vì cô đã nghĩ rằng mình bị tát vì làm bỏng tay Claude. Tuy nhiên, Nữ Hầu tước rất tức giận chỉ vì Lia có mặt ở đó.

 

"Trả lời ta!" Bà ấy hét lên.

 

Lia nói với đôi vai hạ thấp. "Vâng, thưa phu nhân."

 

“Hoàng tử cũng có mặt ở đó! Sao ngươi dám làm cho Kieran mất mặt như vậy hả?”

 

Lia chưa bao giờ được biết rằng hoàng tử sẽ ở đó. Cơ thể cô ấy bắt đầu run rẩy khi cô ấy nức nở cúi đầu xuống, và Nữ Công tước tiếp tục nói, không cho phép cô bé có cơ hội đáp lại. “Ta không biết tại sao ngươi nghĩ rằng ngươi có thể khóc. Vai trò của ngươi chỉ là sống im lặng. Không được bước tới trừ khi ngươi được yêu cầu làm như vậy!”

 

Nữ Công tước quay lại và xông ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng cô. Lia ngồi xuống ghế và che gò má đỏ bỏng rát của mình. Betty chạy đến với chiếc khăn ướt, và bà ấy ôm lấy Lia với vẻ mặt buồn bã. Lia đã khóc nức nở với người hiền lành duy nhất ôm cô ở đây.

 

 

Đôi mắt của Hầu tước ngạc nhiên khi Lia bước ra phòng ăn với đôi mắt sưng húp, và Nữ Hầu tước thậm chí không thèm liếc nhìn cô bé. Lia phải ngồi xuống cạnh Claude, và anh thở dài khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lia.

 

“Claude, ta rất xin lỗi khi biết rằng Lian đã mắc sai lầm trong trường bắn.” Hầu tước nói.

 

Hầu tước nói khi ông nhấp một ngụm rượu, và Lia tránh ánh mắt dữ dội của Kieran khi cô mở khăn ăn ra.

 

“Không, đó là sai lầm của tôi. Lian không có lỗi, và cậu ấy đã xoay sở tình hình khá tốt.”

 

Lia nhìn chằm chằm vào Claude, đánh giá cao câu trả lời nhẹ nhàng của anh ta. Cô nhận ra bàn tay được băng bó của anh ta và có thể ngửi thấy mùi cây xô thơm cùng các loại dầu thảo mộc khác đã được sử dụng.

 

“Cảm ơn ngài, tôi nợ ngài một món nợ lớn,” Theodore nói, cắt ngang tình huống khó xử, “Tôi cảm ơn gia đình ngài đã cho tôi mượn thư viện để dạy học.”

 

“Thật vui khi biết rằng ông thích nó,” Hầu tước trả lời khi ông nâng ly rượu của mình lên cao. Theodore đã nói thư viện Vale thậm chí còn có nhiều sách hiếm hơn cả Thư viện Hoàng gia và giáo viên đã dự đoán từ lâu sẽ có một chuyến viếng thăm nó.

 

Lia không nói gì trong bữa ăn, và Kieran cũng vậy. Cô bắt gặp ánh mắt của Claude, mặc dù cô vẫn tránh ánh mắt của Kieran. Cho miếng thịt nhỏ vào miệng, cô nhai thật lâu và cảm giác như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình. Cố gắng hoàn thành bữa ăn, sau đó cô đứng dậy, mặc dù biết điều đó là trái với cách cư xử. Cô đã chạy khỏi biệt thự và trốn vào trong khu vườn.

 

Ánh trăng chiếu một con đường trên nền tuyết trắng, và cô đi theo nó để ẩn mình bên bức tượng khổng lồ của một thiên thần mà cô có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng ngủ của mình. Đây là nơi lý tưởng để trốn cái lạnh vì đôi cánh của nó được gấp lại như thể chúng đang bảo vệ một thứ gì đó. Cô tìm một chỗ thoải mái và ôm gối vào đó, gập đầu lại, nhìn lên vầng trăng sáng. Cô thích nghi với cái lạnh và không cảm thấy đau đớn. Đây là một nơi hoàn hảo.

 

Cô đã nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao rất lâu thì một bóng đen cao lớn đột nhiên lấp ló trên cô. Lia nhìn thấy đôi mắt trong xanh của Claude đang nhìn xuống cô và anh ta mặc một chiếc áo khoác dày, không giống như cô.

 

“Đức Ngài,” cô thì thầm.

 

Anh nhìn xung quanh thay vì trả lời và quỳ một gối trong khi nhìn sâu vào mắt cô. Lia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Claude và nghĩ rằng anh ta còn đẹp hơn cả bầu trời đêm. Anh tiếp tục nhìn cô trong khi nắm lấy một nắm tuyết rồi áp vào má cô. Cô không chắc liệu điều này là để an ủi hay trừng phạt cô. Nụ cười của Claude đẹp một cách kỳ lạ, và gò má lạnh giá của cô ấy bắt đầu đau nhói.

 

 

"Có phải như thế này không?" anh nhẹ nhàng hỏi.

 

Claude đã nói điều gì đó mà cô không thể hiểu được và anh nghiêng đầu trước khi đứng dậy. Sau đó anh biến mất như thể anh chưa bao giờ ở đó.

 

"Ý của ngài là gì?" Lia nói to khi cô trèo ra khỏi bức tượng với đôi mày nhíu lại.

 

Nhưng Claude đã không còn ở đó nữa, chỉ có bước chân của anh in dấu lại, cho cô bé thấy rằng mình không hề nhìn thấy ảo ảnh.