Chương 15
Tôi nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
Có thể là hành vi tôi lấy lòng Bùi Thời Nhiên gần đây, bị cậu ấy cho rằng tôi đang theo đuổi cậu ấy.
Hiện tại tôi lại vươn cổ ra c/ầu x/in cậu ấy đ/á/nh dấu, không khác gì cởi quần quyến rũ cầu sự yêu thương.
Xong rồi, tôi đã làm chuyện này phức tạp thêm rồi.
Cho nên, khi Bùi Thời Nhiên ôm tôi lại muốn hôn, tôi gian nan đẩy cậu ấy ra lui về phía sau vài bước.
Tôi đỏ mặt, lắp bắp giải thích:
“Cái kia Bùi Thời Nhiên, tôi nghĩ có thể cậu đã hiểu lầm rồi.”
Sau đó, tôi giải thích ngắn gọn và nhanh chóng tại sao gần đây tôi lại tiếp cận cậu ấy và tại sao tôi lại tìm đến cậu ấy để đ/á/nh dấu tạm thời.
Nhưng mỗi một câu tôi nói ra, khóe miệng của cậu ấy lại bị đ/è ép xuống một chút.
Cuối cùng, khuôn mặt kia lạnh đến mức có thể đóng băng ch*t tôi.
Tôi cảm thấy trái tim mình buồn bực, áy náy ép tôi không thở nổi:
“Thật sự là xin lỗi cậu, là cách làm của tôi có vấn đề, xin lỗi.”
“Không làm phiền cậu nữa, tôi.. tôi đi trước.”
Nói xong, tôi cũng không dám nhìn sắc mặt Bùi Thời Nhiên, trực tiếp cầm áo khoác và túi xách nhảy ra khỏi ký túc xá.
Sau khi tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, tôi nghĩ mà sợ hãi không thôi.
Bệ/nh thì đã tạm thời được khắc phục, tôi chỉ sợ Bùi Thời Nhiên mang th/ù tôi đùa bỡn tình cảm của cậu ấy.
Năng lực trả th/ù của Alpha cao cấp, tôi nhất định là chịu không nổi.
Tôi đem mặt ch/ôn ở trong tay, trong đầu tất cả đều hình ảnh lúc bị hôn, cả người vừa thẹn vừa sợ.
Tim thì cứ như trống, đ/ập thình thịch.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ......
Hình như tôi đã làm gì đó sai.
Đêm đó tôi không dám về ký túc xá, mà đi thuê phòng ở gần trường học.
Dù sao cũng là khách sạn tạm trú, người đông phúc tạp.
Tôi dựa vào th/uốc ức chế mới gian nan vượt qua một đêm, nhưng cả người vẫn ẩn ẩn đ/au nhức.
Cảm giác nhớ Bùi Thời Nhiên đạt tới đỉnh cao.
Haizzz......
Nếu Bùi Thời Nhiên thật sự là Alpha của tôi thì tốt rồi, tôi cũng không đến mức rơi vào bước này.
Ý nghĩ này vừa nhảy ra, tôi lập tức vỗ vỗ đầu của mình.
Suy nghĩ lung tung cái gì đây?
Người ta chính là Alpha cao cấp đấy, tôi cũng chỉ là người trải qua hai lần phân hóa mới trở thành Omega.
Giữa đó có một rãnh biển Mariana không thể vượt qua được!
Trở mình, ép chính mình nhắm mắt ngủ, chuẩn bị cắm trại xong liền dọn ra khỏi ký túc xá.
Ngày hôm sau, một người bạn cùng phòng giúp tôi đưa đồ cắm trại tới:
“Tri Hạ, sao cả đêm cậu không về? Còn ỉu xìu như vậy nữa?”
Tôi không dám nói sự thật, chỉ lo sợ bất an hỏi cậu ta: “Bùi Thời Nhiên tối qua thế nào?”
“Bùi ca? Cậu ấy thì làm sao chứ, ngủ sớm dậy sớm, thậm chí còn pha cà phê uống.”
Tôi nghe thấy vậy, càng muốn khóc hơn.
Đây là sự yên bình cuối cùng trước cơn bão.
Sau khi cảm ơn bạn cùng phòng, tôi than thở đi về phía xe buýt câu lạc bộ thuê.
Trong lòng nghĩ đến lúc đó mình ch/ôn ở đâu thì tốt hơn.
Vừa xếp hành lý xong, chuẩn bị đeo bịt mắt ngủ bù, tôi liền nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của hội trưởng chúng tôi:
“Bùi Thời Nhiên, tới rồi à, tới ngồi chỗ này đi.”
?
Bùi...... Bùi Thời Nhiên?
Tôi r/un r/ẩy tháo bịt mắt xuống, ánh mắt liền rơi vào trong một đôi con ngươi thâm thúy.