Chương 13
13.
Cảm giác bất ngờ động tâm này khiến tôi hơi luống cuống.
Tôi liên tục liếc tr/ộm Tần Đãng.
Nhìn khuôn mặt sắc nét của cậu ấy, nhìn sống mũi cao của cậu ấy.
Tôi vẫn luôn biết bộ dạng cậu ấy rất đẹp.
Trước đây, tôi luôn nhìn cậu ấy bằng ánh mắt đầy gh/en tị và kính trọng.
Nhưng bây giờ lại thêm một cảm giác khó nói không rõ ràng.
Tôi lợi dụng đoàn người chen lấn trên đài ngắm cảnh, lén lút lại gần cậu ấy hơn.
Tôi muốn hỏi cậu ấy tại sao lại tốt với tôi như vậy, có phải vì cậu ấy cũng thích tôi không?
Dù sao thì cậu ấy cũng thích con trai mà.
Chưa kịp mở miệng, điện thoại tôi bỗng réo lên.
Là bác gái hàng xóm trong khu tập thể.
Tôi do dự một chút, nhưng vẫn nhận điện thoại.
Bác gái hàng xóm rất khó chịu nói:
“Nhạc Nhạc, ống nước nhà cháu bị vỡ hai ngày rồi không ai sửa.”
“Nhà cháu thành cái ao rồi đấy!”
“Bố cháu lại đi đ/á/nh bạc, đã mấy ngày không ở nhà, giờ cháu về sửa cái ống nước đi.”
“Nhanh lên đấy!”
“Vâng, cháu về ngay đây.”
Ngắt điện thoại, tôi cảm thấy có chút ngại ngùng xin lỗi Tần Đãng.
“Xin lỗi cậu, Tần Đãng, tôi phải về nhà một chuyến.”
“Tôi đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, không phải sáng nay cậu có tiết à?”
Tần Đãng đành phải thôi.
Tôi nhìn theo bóng dáng cậu ấy bắt taxi rời đi, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Về nhà.
Nơi đó không gọi là nhà.
Chỉ cần nghĩ đến cái khu tập thể kỹ, những ký ức bị đ/á/nh đ/ập và ch/ửi rủa ập đến, khiến tôi không thở nổi.
Dù Tần Đãng có thích tôi, tôi sợ mình cũng không xứng đáng để đáp lại.
Vai tôi trùng xuống, lòng tràn đầy mệt mỏi chờ xe buýt.
Không còn cách nào, bác gái hàng xóm đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể để nhà người ta bị liên lụy.
Thừa dịp bố tôi không có ở nhà, nhanh chóng sửa ống nước rồi đi, chắc sẽ không sao.
Vì vậy tôi đi ba chuyến xe buýt, lo lắng bồn chồn trở về nhà.
Trong nhà cửa bừa bộn, mùi rư/ợu nồng nặc.
Trên tường còn vết tích của những lần ông ta đ/á/nh tôi, do cây gậy đ/ập vào để lại vết.
Tôi không dám nhìn lâu, vội vàng gọi người đến sửa ống nước.
Sau khi sửa xong, tôi lấy vài bộ quần áo cũ chuẩn bị rời đi, thì đúng lúc gặp bố tôi.
Ông ta nhìn sắc mặt bỗng trắng bệch của tôi, rồi bất ngờ nở nụ cười.
“Con trai đã về rồi, đúng lúc bố đang định nhờ con chuyện này.”
Trong lòng tôi chợt nổi lên một cảm giác không lành.