Chương 5

5. Tôi cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, bỏ qua những đôi mắt đang quan sát mình. Thế giới tiểu thuyết chính là vây quanh nhân vật chính, không có nhân vật chính, những sự chú ý này cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Hệ thống: [Vừa rồi là cậu cố tình khiến cho Lục Hành Diệu chán gh/ét cậu đúng không? Người ta tốt bụng cho cậu mượn quần áo để mặc, cậu làm vậy hình như có chút vô lương tâm.] Tôi: [Lương tâm quan trọng hay là nhiệm vụ quan trọng?] Hệ thống: [. . . Nhiệm vụ.] Tôi: [Vậy là đúng rồi. Không thể để cho anh ta tiếp tục thêm suất diễn cho tôi nữa, đó là một cái giá khác.] Hệ thống: [. . .] Đột nhiên có một ánh mắt vô cũng mãnh liệt b/ắn về phía tôi, tôi không nhịn được ngẩng đầu tìm, nhưng không thu hoạch được gì. Buổi chiều, cách cả phòng học, Lục Hành Diệu không ngừng b/ắn ánh mắt ch*t chóc về phía tôi. Tôi tập trung học tập, không thèm để ý, Lục Hành Diệu gi/ận đến phùng mang trợn mắt. Trong giờ học, nữ sinh bàn phía trước đ/ập mạnh bài kiểm tra mới phát lên bàn tôi. Cây bút tôi đặt trên bàn bị ảnh hưởng nên rơi xuống đất. Cô ấy sững sờ: "Thật xin lỗi." "Không sao." Tôi cúi người nhặt bút lên, bởi vì động tác nên kính trượt xuống một chút. Lúc đứng dậy mới phát hiện cô ấy vẫn chưa xoay qua chỗ khác, tôi đẩy mắt kính hỏi: "Còn chuyện gì sao?" Cô ấy nhìn tôi sau đó đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu ấp úng nói: "Không, không có chuyện gì." Nói xong vội vàng quay trở về. Buổi tối không có giờ tự học, vừa tan học tôi đã nhanh chóng trở về nhà. Tắm xong, tôi ném áo của Lục Hành Diệu vào máy giặt. Trong thời gian chờ đợi thì tiện thể giải quyết bài tập, sau đó cầm chìa khóa đi ra cửa hàng tiện lợi m/ua cơm hộp. Trời đã tối, đèn đường trong tiểu khu đã được bật, gió đêm xen lẫn hương hoa nhè nhẹ. Cửa hàng tiện lợi sáng đèn, tôi lấy đồ đi tới tính tiền. Trước quầy thu ngân có một bóng lưng rất quen mắt. Là Tiền Duy. Mẹ ơi, cái này cũng có thể gặp. Vừa định tránh đi, Tiền Duy đã quay đầu nhìn sang. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt đi tới: "Thật là trùng hợp." Anh ta khẽ "ừ" một tiếng, liếc mắt nhìn đồ trên tay tôi. Anh ta đặt một gói th/uốc lá lên mặt bàn, chỉ chỉ hộp cơm trong tay tôi, nói với nhân viên thu ngân: "Thanh toán chung." Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi xách túi chậm chạp đi theo sau Tiền Duy. Lúc đi ngang qua công viên nhỏ, anh ta quay đầu nói: "Bên này." . . . Ăn của người ta thì phải chịu, tôi đi theo. Giờ này trẻ con đều đã về nhà, xích đu trống không, công viên không có một bóng người. Tôi ngồi trên xích đu yên lặng ăn hộp cơm đậu hủ M/a Bà của mình. Tiền Duy dựa vào cạnh bàn bóng bàn đối diện tôi hút th/uốc. Khói th/uốc bay lên trong màn đêm tối, khuôn mặt anh ta mờ ảo. Tôi chợt có một loại cảm giác hoang mang cô đ/ộc. Ba muốn lập gia đình mới với một người xa lạ, có lẽ anh ta vẫn không thể chấp nhận được. A, thiếu niên xinh đẹp u sầu, còn trông rất ngon. "Nhà cậu không có ai nấu cơm sao?" Tiền Duy hỏi tôi. Tôi gật đầu một cái: "Hai năm trước ba mẹ tôi đã bị t/ai n/ạn xe cộ qu/a đ/ời, bây giờ tôi ở một mình." Câu nói đầu tiên đã khiến cho Tiền Duy đang muốn nói chuyện lập tức im bặt. "Tiền đủ dùng không?" Anh ta hỏi. "Tạm được, có hoa hồng ủy thác được chia." "Ồ." Anh ta hút xong một điếu th/uốc, tôi cũng ăn cơm xong, gom tất cả rác vào trong túi. Không biết Tiền Duy lấy đâu ra một viên kẹo, bỏ vào miệng nhai rốp rốp rốp. Tôi không chịu được thanh âm này, cả người nổi hết da gà. Không nhịn được cau mày nói: "Cậu có thể đừng ăn như vậy không?" Anh ta nghe vậy thoáng ngừng lại một lúc, sau đó tiếp tục làm theo ý mình, lại còn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt đầy vẻ khiêu khích. Tôi chịu thua, che lỗ tai muốn bỏ chạy. Lúc lướt qua người anh ta thì bị anh ta kéo cánh tay lại. Tôi mới vừa quay đầu anh ta đã cúi người xuống, ngậm lấy cánh môi của tôi. Hai mắt tôi lập tức trợn to.