Chương 6
6.
Trong mấy thế giới trước, luôn là ngay lúc tôi cho rằng cốt truyện đang diễn ra bình thường thì đột nhiên các nam chính thoáng cái liền sụp đổ.
Cho dù là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng cấm dục hay là người tao nhã lịch sự, cuối cùng cũng biến thành con chó đực động dục.
Kết quả chính là nữ chính mất đi tư cách đ/ộc chiếm nam chính.
Tôi thì nhiệm vụ thất bại còn bị chó đi/ên dây dưa, không thể không giả ch*t thoát thân.
Cách đây không lâu tôi mới qu/a đ/ời trên giường của một nam chính tại một thế giới nào đó.
Không ngờ mọi chuyện lại lặp lại nhanh như vậy.
Trong miệng Tiền Duy có vị bạc hà, bàn tay to lớn khớp xươ/ng rõ ràng đỡ eo tôi, nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến mức khiến cả người tôi run lên.
Tôi ra sức muốn đẩy anh ta ra, ngả đầu về sau cố gắng tránh nụ hôn của anh ta.
Anh ta lập tức siết ch/ặt cánh tay trói ch/ặt tôi, bắt đầu thuận thế liếm hôn cổ và xươ/ng quai xanh của tôi.
Nỗi ám ảnh quen thuộc làm da đầu tôi tê dại.
Lòng tôi như tro tàn nói với hệ thống:
[Lại thêm một người sụp đổ, cưỡ/ng ch/ế thoát khỏi đi.]
Hệ thống: [... Cậu không sợ sẽ để lại cái bóng cho cuộc sống sau này của cậu ta sao?]
Tôi: [Còn tôi? Cậu không nhìn thấy tôi bị quấy rối sao!]
Hệ thống yên lặng một hồi, nói:
[Trước mắt vẫn không thể phán là nhiệm vụ thất bại, không cách nào cưỡ/ng ch/ế thoát khỏi.]
Tôi: [cmn…]
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi nhấc chân đ/á thật mạnh vào bắp chân Tiền Duy, anh ta bị đ/au thoáng buông lỏng tôi ra.
Tôi nhanh chóng lui về sau mấy bước, trợn mắt nhìn:
"Cậu bị th/ần ki/nh à!"
Tiền Duy nhìn chằm chằm vào tôi, trong bóng đêm, con ngươi màu đen sáng đến kinh người.
Anh ta chống tay lên chiếc bàn phía sau, đứng thẳng người, cười nhạt một tiếng nói:
"Lúc tới đây cùng tôi, cậu không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Vậy mà còn phản công!
Tên đàn ông cặn bã này cũng hệt như những tên nam chính th/ần ki/nh lúc trước!
Tôi gi/ận sôi m/áu: "Đó là bởi vì cắn người miệng mềm, không thể không biết x/ấu hổ từ chối cậu..."
Anh ta cười cợt một tiếng, tôi lập tức ý thức được không đúng, nhưng mà đã muộn rồi.
"Quả thật rất mềm."
Trong bóng tối, mặt tôi đỏ đến sắp bốc khói.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cười lạnh nói: "Tôi thấy chắc là cậu đói quá rồi."
Tiền Duy ung dung: "Cái đó thì không đúng, tôi ăn khá nhiều."
Tôi trừng mắt một cái, quay đầu bước đi.
Không lâu sau, sau lưng vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Cẩn thận có thể nghe ra một bước nhẹ một bước nặng.
Tôi mới vừa cảm thấy có chút hả gi/ận, người phía sau đã bắt đầu chậm rãi nói lời đi/ên kh/ùng:
"Thật kỳ lạ, tôi cứ cảm thấy vừa rồi không phải là lần đầu tiên tôi hôn cậu."
Tôi gi/ận đến mức tăng thêm tốc độ, bỏ cậu ta lại thật xa đằng sau.
Đi ngang qua cổng nhà Tiền Duy, tôi không dừng lại, bên trong có người gọi một tiếng:
"Họ Nguyễn kia!"
Tôi quay đầu, Lục Hành Diệu hùng hổ từ trong sân đi ra.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lục Hành Diệu bước mấy bước đến gần, dáng vẻ hỏi tội.
Đột nhiên ánh mắt anh rơi vào trên môi tôi, trong nháy mắt sắc mặt có chút bối rối:
"Tại sao miệng cậu lại sưng? Dị ứng à?"
So với Tiền Duy, người này đúng là một tờ giấy trắng, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy thật đáng yêu.
Nếu nhiệm vụ vẫn chưa thất bại, thì vẫn phải tiếp tục bảo vệ cốt truyện.
Tôi trả lời qua loa: "Cơm tối quá cay."
Vừa dứt lời, sau lưng truyền tới một tiếng cười ngắn ngủi.
Mặt tôi không để lộ chút cảm xúc nào, cũng lười quay đầu lại.
Lục Hành Diệu nhìn thấy Tiền Duy, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi.
Anh cau mày hỏi tôi: "Vừa rồi cậu ở cùng cậu ta?"
Tôi a một tiếng, nói hươu nói vượn:
"Cậu ta thiếu đò/n, bị người khác đ/á/nh, tôi làm việc nghĩa, cậu mau đỡ cậu ta vào nhà đi, trễ chút nữa sẽ bị t/àn t/ật."
Tôi nói xong lập tức rời đi, mặc kệ vẻ mặt đầy sự nghi ngờ của Lục Hành Diệu.
Đi khoảng 200 mét, ánh mắt nóng bỏng sau gáy mới biến mất.
Uể oải về đến nhà nằm lên giường, tôi suy nghĩ một lúc lâu rồi nói với hệ thống:
[Không đúng.]
Hệ thống yên lặng chốc lát, hỏi tôi: [Cái gì không đúng?]
Tôi: [Đến lúc này mà nhiệm vụ còn không được tính là thất bại? Có phải hệ thống phán định bị bug rồi không?]
Hệ thống: [Cũng có thể, tôi báo lên phía trên thử xem.]
Tôi: [Còn một khả năng khác, thật ra thì nhân vật của tôi không phải là nhân vật quần chúng.]
Thoáng chốc trong đầu tôi xuất hiện âm thanh dòng điện hỗn lo/ạn, sau đó nhanh chóng bị đ/è xuống.
Hệ thống: [Vừa nhận được lời gọi của không gian Chủ Thần, tôi rời khỏi một lúc.]
Đây là chạy trốn?
Xem ra tôi đã đoán đúng rồi.
Đêm khuya, trong lúc tôi đang ngủ say, diễn đàn học sinh trường trung học Chính Đức sục sôi ngất trời.
Một bài đăng vào trưa hôm nay được đẩy lên trang chủ:
[Không đội trời chung với những phổ tín nam* muốn phá CP của tôi!]
(*) Phổ tín nam (普信男): chỉ những người đàn ông bình thường nhưng quá tự tin.
Nội dung bên trong là chủ thớt mắ/ng ch/ửi nam sinh tên là Nguyễn X, tự mình cho rằng Lục Hành Diệu thích cậu ta, còn cự tuyệt Lục Hành Diệu ngay trước mặt mọi người, khiến cho Lục Hành Diệu gi/ận đến phất tay áo bỏ đi! Lúc ấy Tiền Duy cũng có mặt ở hiện trường, toàn bộ quá trình đều trừng mắt nhìn Nguyễn X!
Bên dưới một đống bình luận của fan CP:
[Cũng không nhìn xem mình là cái dạng gì! How dare you?]
[Cứ tưởng chỉ là một con mọt sách hướng nội đơn thuần, không ngờ lại là một tên cuồ/ng tự luyến!]
[Lục Hành Diệu là của Tiền Duy! lxywaqw! Nhớ kỹ, là người yêu của Duy!]
...
Quá nhiều người xem náo nhiệt, đến nỗi không có ai chú ý tới một bình luận chủ thớt đăng vào buổi chiều sau tiết thứ ba:
[Ch*t ti/ệt, bên dưới mắt kính người nào đó hình như là một anh chàng đẹp trai, cũng chưa chắc, cần phải quan sát thêm.]