Chương 7

7. Hôm sau khi đến trường, không ít người trên đường đều quay đầu nhìn về phía sau. Tôi không hiểu, cũng quay đầu nhìn, phát hiện Lục Hành Diệu và Tiền Duy giống như hai điện cực xung khắc nhau, một trái một phải đi ở phía sau tôi. Lục Hành Diệu nhét tay vào túi, nét mặt hờ hững ngang ngạnh, Tiền Duy trong bộ đồng phục gọn gàng ngăn nắp, vẻ mặt lạnh tanh. A, hai tên dối trá này người nào cũng như người nấy. Tôi thu hồi tầm mắt tiếp tục đến lớp học. Lúc vào phòng học thuận tay đặt túi giấy chứa áo thun lên trên bàn Lục Hành Diệu. Hôm nay có giờ học bơi, vốn dĩ tôi định xin nghỉ nhưng lớp phó thể dục nói: "Cho dù cậu không xuống nước nhưng tốt nhất cũng nên đến đó để quan sát, nếu không tôi cũng không biết phải nói với thầy giáo thế nào." Tôi không muốn làm khó cậu ta, cho nên đã đồng ý. Bên trong trường học có phòng bơi, hồ bơi tiêu chuẩn 50 mét, ngoại trừ giờ học còn có thể cử hành một số cuộc thi quy mô nhỏ. Đến nơi mới phát hiện là hai lớp học cùng nhau, lớp Tiền Duy cũng ở đây. Tôi mặc đồng phục, ngồi ở băng ghế bên cạnh hồ bơi nhìn hồ nước xanh biếc. Những người khác thay đồ bơi trong phòng thay quần áo, tụm năm tụm ba đi ra. Đột nhiên tiếng nói chuyện bên tai trở nên sôi nổi hơn, tôi quay đầu lại, trông thấy Lục Hành Diệu đang đi về phía tôi. Anh mặc một chiếc quần bơi màu đen dài qua đầu gối, vừa khéo khoe trọn thân thể thiếu niên. Tay chân thon dài mạnh mẽ, đường cong cơ ng/ực mượt mà xinh đẹp. Bữa tiệc x/á/c thịt, cảnh đẹp ý vui. "Chảy nước miếng kìa." Tôi theo bản năng đưa tay lên, đưa đến một nửa thì chợt khựng lại, Lục Hành Diệu ha ha cười to. Tôi yên lặng nhìn anh một cái. Anh thu lại nụ cười, gãi gãi mũi, hỏi: "Sao cậu chưa thay đồ?" "Cậu cách xa tôi một chút đi." Tôi nói: "Nếu không mọi người sẽ thật sự tin rằng cậu thích tôi." Anh im lặng một lúc, thốt lên một câu m/ập mờ không rõ: "Cứ để cho bọn họ nói." Tôi kinh ngạc nhìn anh. Lúc này phía sau anh truyền tới một giọng nói: "Nhường một chút." Lục Hành Diệu khó chịu xoay người, Tiền Duy mặc đồng phục, không thèm nhìn anh lấy một cái, đi tới ở bên cạnh tôi ngồi xuống. Lục Hành Diệu cau mày nói: "Mẹ nó, sao cậu cũng không thay đồ bơi?" Tiền Duy trực tiếp vén gấu quần chân trái lên, lộ ra một mảng bầm tím dọa người trên bắp chân. "Tàn phế rồi." Anh ta lạnh nhạt nói. Không ngờ cú đạp hôm qua lại nghiêm trọng như vậy, đột nhiên tôi thấy hơi chột dạ. Lục Hành Diệu giễu cợt nói: "Ai bảo cậu thiếu đ/á/nh?" Tiền Duy nói: "Quả thật." Thầy giáo thổi còi, cuối cùng Lục Hành Diệu đành trợn mắt liếc Tiền Duy một cái, rồi chạy đi tập họp. Học sinh hai lớp xếp thành hai hàng, hai người một tổ xuống nước luyện tập. Rõ ràng Lục Hành Diệu bơi rất giỏi, tư thế bơi khéo léo và tao nhã, rất nhanh đã bỏ xa người khác. Tôi lơ đãng nhìn bọn họ bơi xa dần, bên tai vang lên tiếng Tiền Duy hỏi: "Cậu biết bơi không?" "Biết." Tôi nói: "Nhưng mà tôi không dám." "Tại sao?" "Có chút sợ nước, tắm ở nhà cũng không dám ngâm nước." Đây là nói thật, tôi nghi ngờ rất có thể ở thế giới ban đầu tôi là bị ch*t chìm. Tôi dùng giọng đùa giỡn nói, nhưng Tiền Duy không cười, lẳng lặng nhìn tôi. "Sống trên đất liền cả đời cũng không tệ."