Chương 20

Sau ngày hôm đó, Diệp Hà thật sự không phiền tôi nữa. Người ở Học viện Thể thao nói rằng anh ấy đã lợi dụng mối qu/an h/ệ của mình để chuyển lên thành phố, nhưng không tham gia một lớp học nào, ngày nào cũng say khướt, giống như con quye rư/ợu. Cho đến một đêm, có cuộc gọi lạ đến điện thoại di động của tôi. Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia vang lên những âm thanh ồn ào và hoảng lo/ạn, xen lẫn với tiếng còi xe c/ứu thương. "Anh Đoạn phải không? Hiện tại chúng tôi đang ở bệ/nh viện, anh Hà đ/á/nh nhau với người ta, đầu bị chai đ/ập vỡ, anh có thể tới đây không?" Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn chằm chằm vào đoạn mã còn dang dở trên màn hình máy tính. Thốt ra một câu thô lỗ, cầm áo khoác và đi ra ngoài. Khi đến bệ/nh viện, Diệp Hạ đã hoàn thành xong tất cả các cuộc kiểm tra và phải băng bó toàn thân. Thấy tôi xuất hiện, anh ấy đột nhiên bật dậy khỏi giường bệ/nh với vẻ mặt dè dặt: “Xin lỗi vì nửa đêm còn gọi em tới đây một chuyến, đứa cháu tung tin đồn anh bao nuôi em trên diễn đàn đã tìm được rồi, tối nay anh dạy cho nó một bài học.” Giọng điệu BKING này khiến tôi không nói nên lời: "Dạy cho nó một bài học? Kết quả anh tự mình bị vỡ đầu?" Diệp Hạ: "..." "Diệp Hạ." Tôi hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Anh có biết mình đang làm gì không? Cho dù đổi khoa cũng không đáng nói, nhưng đến đi học cũng không đi. Hãy tự hỏi bản thân, cho dù nhà họ Diệp có nhiều tiền hơn, dáng vẻ thừa sống thiếu ch*t này của anh có tiếp quản được không?" Diệp Hạ cụp mắt xuống không nói gì, nhìn thấy dáng vẻ thừa sống thiếu ch*t của anh ta tôi lại trở nên tức gi/ận. Tiến về phía trước, tôi nắm lấy cánh tay anh: “Chúng ta đều là đàn ông nên anh không thể chấp nhận được phải không? Được rồi, ngủ tiếp đi, như này có phải là anh sẽ sống giống như một con người không?” Lời nói vừa dứt, đôi mắt Diệp Hạ trầm xuống trong giây lát. Sau vài giây im lặng, anh tự cười một mình: "Em nghĩ anh muốn thế à?" "Em nghĩ là anh không muốn quên, nhưng lão tử mở tất cả các loại rư/ợu mạnh, đắt tiền nhất nhất, cũng không thể quên được. Em muốn anh phải làm sao, hay nói cho anh biết anh phải làm thế nào đi." Có lẽ là vì quá kích động khi gào thét lên, giây tiếp theo, Diệp Hạ đ/au đầu đến mức tự đ/ập mạnh vào thái dương. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này. Anh ấy trước kia là người kiêu ngạo, được vạn người ngưỡng m/ộ, sủng ái đến ước ao. Nhưng bây giờ, anh ấy trông giống như một con chó hoang bị bỏ rơi. Những ngày này, nắm tay của tôi dần dần siết ch/ặt lại, luôn không nhẫn nại được mà đi nghe ngóng tin tức về anh. Việc mất ngủ suốt đêm khiến tôi giống như một trò đùa. "Ch*t ti/ệt." Chẳng phải chỉ là b/án mông thôi sao? Đời người là phải tận hưởng một cách trọn vẹn, chuyện sau này, lớn nhỏ đẻ sau rồi tính. Bản edit thuộc về Mèo Cá Mặp. Hãy đọc tại kênh fb Mèo Cá Mặp hoặc web/app Fuhu logo tím để ủng hộ Mèo nha. Hít một hơi thật sâu, tôi cười khúc khích với anh: “Vậy thì đừng quên nhé.” Diệp Hạ dừng lại động tác đang làm, nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Cái gì?" "Em nói, không thể quên được, vậy thì đừng quên nữa." Tôi nghiêng người về phía trước và nói: "Nhưng lần này, anh ở dưới đó!"