Chương 8
Hôm nay cô Thúy trả bài kiểm tra của tuần trước khiến cho cậu không khỏi hồi hộp bởi cậu đã học rất chăm chỉ cùng Hạ Văn mặc dù hắn toàn bắt cậu lại mỗi khi cậu định trốn.
Ai bảo Hạ Văn nghiêm túc quá làm gì, mà cũng nhờ Hạ Văn quá nghiêm túc nên là Minh Nhật cảm giác mình cũng đã tiến bộ lên rất là nhiều.
Cậu vừa hồi hộp và mong chờ đợi phát điểm đến lượt mình.
Hạ Văn vẫn luôn quan sát cậu vừa nãy, trông cậu có vẻ rất mong chờ mà không khỏi có chút vui vẻ, nhớ lại quãng thời gian được tiếp xúc gần với cậu với lí do kèm cậu học hắn không khỏi muốn cậu nhiều hơn nữa.
Tuy cậu lúc đầu có chút né tránh nhưng vì sắc mặt Hạ Văn quá đỗi bình thường nên cậu cũng chẳng thèm né tránh mặc cho Hạ Văn động chạm, bởi dù sao cũng là con trai với nhau mà việc gì phải ngại.
Một lúc sau cũng phát đến lượt cậu, cậu có chút lo lắng từ từ nhìn phần điểm thi của bản thân rồi không khỏi bất ngờ.
" 6₫ này ! " cậu cầm tờ giấy trong tay mà không khỏi vui vẻ ra mặt. Phải nói đây là kỉ lục mới đó, kiếp trước dù cậu có cố thế nào cao nhất cũng chỉ được có 4 mà thôi ấy vậy mà trong thời gian ngắn mà Hạ Văn có thể kèm cậu lên tận 6₫ đúng là kì tích mà.
Hạ Văn bên cạnh thấy cậu cười tươi như vậy không khỏi nhìn thêm nhiều chút rồi lấy tay xoa đầu cậu " giỏi lắm ".
"..."
Minh Nhật : sao giống kiểu như chủ đang xoa đầu chó quá vậy.
Mọi người trong lớp đã quá quen với cảnh này rồi, lúc đầu cũng để ý sau nhìn nhiều cũng quen. Phải nói là Minh Nhật dính Hạ Văn như keo vậy và ngược lại Hạ Văn cũng vậy .
Hôm nay cậu về nhà với tâm trạng vui không thể tả, vừa về đến nhà cậu thấy Trần An đang ngồi trong phòng khách uống trà mà không khỏi chạy lại cầm tờ giấy trên tay đưa cho bà.
" Mẹ ơi hôm nay TA con được tận 6₫ này" cậu vui vẻ mà khoe với bà, tuy ban đầu lúc cậu mới xuyên vào đây gọi mẹ còn ngượng mồm nhưng bây giờ gọi riết quen luôn.
" ! Con của mẹ giỏi quá, phải thưởng mới được " nói vậy bà liền hôn lên má cậu vài chục cái. Vì cậu đã mất mẹ khi còn bé nên khi cảm nhận được tình thương của mẹ cậu rất vui vẻ mà cho bà hôn.
Con bà TA được trên trung bình đã là kì tích lắm rồi vậy mà nay được tận 6₫. Ôi đúng là con của bà quá thông minh mà, học tí là được.
Nguyễn Minh Nhật liền khoe với Trần An " là nhờ Hạ Văn kèm con đó " cậu đã kể cho bà nghe rất nhiều về Hạ Văn để mẹ có ấn tượng tốt với hắn tránh sau này gặp hắn có lỡ lời gì thì chết, cái tên thù dai đó.
" Vậy con phải cảm ơn người ta nhiều vào đó, hay là hôm nào con mời cậu ấy về nhà mình ăn cơm " bà có ấn tượng rất tốt với thằng nhóc này tuy có điều tra và biết được đó là con riêng của Hạ gia nhưng qua lời con bà kể đó là một thằng nhóc tốt.
" Vâng" cậu vui vẻ đồng ý rồi mau chóng đi vào phòng thay quần áo trong tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Sau đó cậu liền gọi cho Giang Yến rủ chơi game rồi quyết tâm mai sẽ mời hắn về nhà ăn cơm để cảm ơn.
Cùng lúc này Hạ Văn cùng với khuôn mặt vô cảm bước vào nhà. Ngôi nhà mà hắn gần như không có sự tồn tại....
" Mày về rồi đấy à, đi nhanh đi đừng để tao ngứa mắt " giọng nói của kẻ hắn gọi là bố vang lên.
Hạ Văn không nói gì chỉ lặng lẽ lên phòng, nơi đây hắn mới có chút cảm giác an toàn. Bỗng hắn muốn đến ngày mai thật nhanh để có thể được nhìn thấy cậu, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của hắn.
Hắn không ăn tối vì nơi đó chỉ có tiếng cười đùa của những kẻ gọi là gia đình với nhau mà không có hắn. Hạ Văn ôm bụng đói nằm trên giường bỗng nhớ ra hôm nay cậu có mua cho hắn một hộp bánh.
Hạ Văn mở cặp sách ra lấy bánh ăn mà bất giác cười, hắn cười không phải vì được ăn no mà hắn cười vì nhớ đến khuôn mặt của cậu khi đưa bánh cho hắn .
_____
Cậu vừa ăn tối xong đang suy nghĩ tìm cách nào để mời hắn về nhà ăn một bữa .
Dù cậu và Hạ Văn theo một góc độ nào đó có thể coi là thân thiết nhưng mà tự nhiên mời như vậy có sao không, cậu chưa mời ai về nhà ăn cơm nên cậu không biết mời như thế nào cả.
" Hôm nay cậu về nhà tôi ăn một bữa nhé" má nghe cứ sao sao ý, không được
" Hay là : cảm ơn cậu đã kèm tôi học nên hôm nay về nhà mình ăn cơm nhé. Má nghe còn sến hơn."
" Hay là dẹp moẹ đi , nhưng không được hắn đã mất công kèm mình học mà "
Nguyễn Minh Nhật ngồi đau óc cả tối cũng không nghĩ ra câu nào hay cả, cậu cứ nghĩ sẽ không ngủ được nếu cậu không nghĩ ra.