Chương 10

Bất cứ ai có mắt đều biết tôi không nên hỏi cậu ta rằng bạn có ổn không, bởi vì cậu ta thực sự có vấn đề. Tôi cũng không cần hỏi là ai trời giáng chính nghĩa giúp tôi trút gi/ận, bởi vì trong lòng tôi đã có đáp án. Cho nên tôi chỉ có một câu có thể nói với hắn. Tôi đi tới đỡ cậu ta dậy: “Trả đồ lại cho tôi..” Cậu ta tránh thoát khỏi tay của tôi: “Không biết cậu đang nói cái gì.” Thấy cậu ta không thừa nhận, tôi cũng không nói đ/á/nh đố với cậu ta: “Chỉ có khung ảnh trên bàn tôi thôi cậu nói xem cậu tr/ộm ảnh của tôi làm gì, thầm mến tôi à?” Thật ra thì hai quyển sổ tay kia căn bản không quan trọng, ngược lại ảnh chụp bị mất đối với tôi mà nói ý nghĩa phi phàm. Cậu ta nghe xong lại cười một tiếng, ánh mắt sung huyết nhìn về phía tôi tràn đầy châm chọc. “Du Chu, cậu đoán vì sao Tần Bạc Đình đ/á/nh tôi?” Tôi làm bộ rất ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Đây không phải là cậu tự ngã sao? Cậu đừng ăn vạ chứ.”. Cậu ta hung tợn mà nhìn tôi, giống như trút gi/ận với tôi. “Chỉ vì tôi đã tỏ tình với cậu ta.” “Cậu ta nói tôi gh/ê t/ởm nhìn tôi giống như đang nhìn một đống rác rưởi!” Tôi trầm mặc một lát, nói một câu "nén bi thương". Vì tình yêu bị bóp nghẹt trong tã lót của cậu ta. Cậu ta giống như nghẹn một chút, nhưng một giây sau ánh mắt lập tức khôi phục lại vẻ yếu đuối đáng thương mê mang. “Tr/ộm bút ký của cậu là tôi không đúng. Nhưng Du Chu, Tần Bạc Đình căn bản không thích con trai, cậu thích cậu ta là không có kết cục tốt..” Tôi cào cào chóp mũi: “Ai nói tôi thích cậu ấy?” “Ánh mắt cậu nhìn cậu ta, không lừa được tôi đâu.” Chỉ thế thôi sao? Fan CP cũng không cắn đường cứng như vậy! Tôi lười tiếp tục nói nhảm với cậu ta: “Cậu bị đ/á/nh chẳng lẽ không phải cậu lợi dụng ảnh của tôi u/y hi*p cậu ấy sao?” “Làm sao cậu biết được?!” “Đoán thôi.” Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng tôi nhiều lần thi đứng đầu cũng chỉ biết liều ch*t đọc sách sao? “Cậu đang gạt tôi!” “Tôi thừa nhận tôi có phần cá cược.” Tôi cười tươi sáng với cậu ta: “Nhưng Tần Bạc Đình là người như thế nào tôi hiểu rõ hơn cậu, cho dù là cậu ấy sợ bị nam sinh tỏ tình cũng sẽ không vô lễ đến tùy tiện ra tay.” “Những lời nói dối của cậu thật nhảm nhí.” “Cậu có thể tiếp tục bôi nhọ cậu ấy, nhưng mà Tần Bạc đình cũng có thể làm sáng tỏ thật ra cậu là một kẻ theo đuôi cậu ấy vào WC còn biết thái cởi sạch quần áo tự sờ. Có tôi làm chứng, cậu nói bọn họ sẽ tin cậu hay là tin Tần Bạc Đình đây?” Cậu ta gh/en tị r/un r/ẩy, sắc mặt thoạt nhìn càng thêm tái nhợt. “Vậy bây giờ.” Tôi bóp cổ cậu ta: “Nói cho tôi biết cậu lừa Tần Bạc Đình đi đâu rồi!” Lúc Quý Minh Hiên tìm được tôi, bạn học gh/en tị thoạt nhìn càng tang thương đáng thương hơn trước. “Chu Chu, cậu ra tay tà/n nh/ẫn như vậy!” Tôi buồn bực: “Tôi cũng không làm gì cậu đi?” Gh/en tị nhỏ “hức” một tiếng: “Nhưng vừa rồi cậu quá dọa người.” Gh/en tị nhỏ thẳng thắn nói khung ảnh của tôi ở trong tay đại ca chức cao kế bên, Tần Bạc Đình có xích mích với hắn ta, mà gh/en tị nhỏ tỏ tình thất bại vì yêu sinh h/ận, hai người cộng lại nghĩ ra chủ ý thối tha như vậy. Tôi nhìn về phía gh/en tị nhỏ: “Cậu dùng đồ của tôi gài bẫy cậu ấy, là bởi vì cậu khẳng định cậu ấy để ý tới tôi.” Đôi môi gh/en tị nhỏ nhắn cắn nát, sắc mặt đỏ bừng: “Đúng vậy! Cậu ta rất thích cậu! Cậu rất đắc ý đi!” Đắc ý sao? Cũng tốt, nhưng quả thật rất vui vẻ. “Thật ra tôi vẫn chưa từng nghĩ tới Tần Bạc Đình có thích tôi hay không, nhưng nhờ có cậu.” Tôi nhìn bộ dáng chật vật của cậu ta, dán vào tai cậu ta nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi cảm thấy, cậu ấy thích tôi thích muốn ch*t.”