Chương 9
Tần Bạc Đình và Quý Minh Hiên định đích thân tìm phạm nhân, giải c/ứu hai quyển sổ tay của tôi, nhưng tôi từ chối.
Sắp đến kỳ thi giữa kỳ, tôi không cho phép hai người bọn họ bị chuyện của tôi phân tâm.
Nhưng vừa mới thi xong, tôi lập tức chạy tới văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, vừa vào cửa lập tức bi ai thẩm thiết kêu: “Anh Dương, ngài phải làm chủ cho em!”
Tôi đem độ nghiêm trọng của chuyện này từ cạnh tranh á/c liệt đến b/ắt n/ạt trong trường học rồi đến tội phạm vị thành niên, chủ nhiệm Dương cuối cùng cũng hỏi tôi một câu: “Em nói, nếu không có sổ ghi chép này sẽ ảnh hưởng đến thành tích của em.”
Tôi chớp chớp mắt, trái lương tâm gật gật đầu.
Chủ nhiệm Dương uống một ngụm nước: “Em sớm bịa ra như vậy không phải được rồi sao, nói những thứ vô dụng này làm gì.”
Thật sự là thành tích quan trọng nhất!
Sau đó chủ nhiệm Dương lại kéo tôi đến chỗ hiệu trưởng khóc: “Hiệu trưởng, không có hai quyển sổ này, chúng ta có thể sẽ mất đi một thủ khoa tỉnh rồi!”
Hiệu trưởng vỗ bàn một cái: “Tra!”
Tần Bạc Đình vây xem toàn bộ quá trình, vẻ mặt kh/iếp s/ợ giơ ngón tay cái lên với tôi.
Làm ơn đi, tôi là tuyển thủ hạt giống thủ khoa tỉnh, rất được thầy yêu thích, có được không!
Nếu cảm thấy tôi không cha không mẹ thì dễ b/ắt n/ạt, ha ha, vậy mày thật sự là đ/á trúng tắm ván sắt rồi.
Hiệu trưởng lên tiếng, không đến ba ngày thì có một nam sinh đứng ra, khóc sướt mướt tìm đến tôi, nói là bởi vì gh/en tị thành tích của tôi tốt, cho nên mới làm sai chuyện.
Thái độ của cậu ta rất thành khẩn nói xin lỗi, cũng đem bút ký trả lại cho tôi, tôi tiện tay lật xem, bên trong không có xen lẫn bất cứ thứ gì.
Quý Minh Hiên kiên trì cho rằng cậu ta chắc chắn cấu kết với người ngoài trường, tr/ộm bút ký của tôi dùng để đầu cơ trục lợi.
Chủ nhiệm Dương nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: “Thầy biết đứa nhỏ này, gia đình nó không thiếu tiền; cá tính đường hoàng lớn mật, cũng không giống bị u/y hi*p; hơn nữa nó căn bản không thích học tập, nói gh/en tị với em cũng là lời nói vô căn cứ. Du Chu, em có phải có chút ân oán cá nhân với cậu ta hay không?”
Tôi?
Với cậu ta?
Có ân oán?
“Không thể nào, em cũng không quen biết cậu ta!”
Tần Bạc Đình ở một bên thần sắc ngưng trọng. Lúc này tôi mới phát hiện, từ sau khi nam sinh này xuất hiện, hắn vẫn chưa nói qua mấy câu, xung quanh đều là khí thế lạnh như băng.
“Cũng chưa chắc là bản thân em và cậu ta nảy sinh mâu thuẫn. Không có việc gì, thầy sẽ theo dõi cậu ta.”
Vẻ mặt tôi cảm động: “Lão Dương thầy thật tốt.”
“Được rồi, cút đi.”
Vừa vặn hôm nay có thành tích, tôi lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, nhìn chằm chằm vào thứ hạng của Tần Bạc Đình và Quý Minh Hiên.
Tốt lắm, Tần Bạc Đình ổn định top 10, thành tích của Quý Minh Hiên cũng đột phá 400, dựa theo điểm số năm ngoái thì có thể vượt qua.
Đang lúc tôi định tìm Tần Bạc Đình ăn mừng một chút thì phát hiện không thấy hắn đâu, điện thoại cũng không gọi được.
Quý Minh Hiên cũng không rõ hắn đi đâu.
Tôi nghĩ tới vừa rồi vẻ mặt của hắn rõ ràng khó coi, nội tâm dân lên một luồng bất an không thể nói rõ.
Tôi nhờ bạn cùng bàn xin thầy nghỉ đi tìm, mới vừa chuyển tới bồn hoa sân thể dục nhỏ, lập tức thấy trên mặt đất có một người đang nằm.
Đến gần nhìn, chính là bạn học gh/en tị đã tr/ộm bút ký của tôi.
Cậu ta quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, trên mặt rõ ràng là vết thương bị đ/á/nh qua, khóe miệng còn đang rỉ m/áu.