Chương 4
Tần Bạc Đình gần đây không thích hợp.
Khi hai chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn có thể cảm giác được hắn đang nhìn tr/ộm tôi.
Chờ tôi nhìn lại, hắn lại vội vội vàng vàng dời đi tầm mắt.
Đáng tiếc lỗ tai còn đỏ đã phản lại chủ nhân nó.
Tôi thở dài: “Anh muốn xem thì xem, tôi lại không nhận tiền của anh.”
Tần Bạc Đình cười nhạo một tiếng: “Em có cái gì để xem.”
Tôi thừa dịp bốn phía không có ai, nhanh chóng xốc quần áo của tôi lên: “Nhìn đi, cơ bụng.”
Tần Bạc Đình so với tôi còn bối rối hơn, vội vàng ngăn cản giúp tôi sửa sang lại quần áo: “Còn đang trước mặt mọi người, em đi/ên rồi!!”
“Bây giờ không đi/ên, tương lai nói không chừng.” Tôi nói ra với hắn: “Trừ phi anh nói cho tôi biết tại sao gần đây luôn một bộ dáng muốn nói lại thôi.”
Hắn vừa định phản bác thì bị tôi c/ắt ngang: “Anh đó, đừng có ngụy biện.”
Đúng vậy, hắn dễ hiểu đến mức tôi hiện tại hoàn toàn có thể dự đoán được hắn muốn nói cái gì.
Hắn bị tôi làm nghẹn họng một cái, sóng mắt lóe lên, cuối cùng nhắm mắt lại. Khi mở ra lần nữa, dường như hạ quyết tâm gì đó.
Đang lúc tôi chờ mong hắn có thể bịa ra trò gì, hắn lại chạy!
Chạy rồi!
Tôi đến phòng học tìm hắn, hắn không có ở đây, nhưng anh em Quý Minh Hiên của hắn vui vẻ vẫy tay với tôi.
“Cậu có thấy Tần Bạc Đình không?”
“Hoàng thượng không phải đi ăn cơm với cậu sao?”
Hai chúng tôi hai mặt nhìn nhau.
“Quên đi, tôi lại đi tìm cậu ấy xem.”
“Vừa lúc, đây là sách Hoàng thượng nhờ tôi m/ua, Nhiếp Chính Vương cậu mang cho cậu ấy giúp tôi đi.”
“Tôi? Nhiếp Chính Vương?” Tôi cảm thấy buồn cười.
“Đúng rồi, cậu nói cái gì cậu ấy đều sẽ nghe theo.”
Tôi nhìn những cuốn sách lòe loẹt trên tay, tiêu đề là >, >.
Đang lúc tôi định lật xem, Tần Bạc Đình không biết từ đâu chui ra, gi/ật lấy quyển sách trong tay tôi, tức gi/ận muốn hộc m/áu nói với Quý Minh Hiên: “Cậu đưa em làm gì! Em ấy còn nhỏ không thể xem mấy cái này!”
Quý Minh Hiên ngây ngẩn cả người: “Nhưng không phải chúng ta đều là vị thành niên sao?”
Tần Bạc Đình không để ý đến hắn ta, kéo tôi rời đi.
Tôi hỏi hắn đi đâu hắn lại không nói lời nào.
Khác thường gần đây của hắn thật ra có để lại dấu vết.
“Tần Bạc Đình, ngày đó khi bọn họ bàn luận về anh, anh có ở đó không?”
Tần Bạc Đình dừng lại, xoay người nhìn tôi, gật đầu.
“Lời nói của tôi anh cũng đều nghe được?”
Lông mi Tần Bạc Đình chớp như con bướm vỗ cánh, tôi sợ đ/ập vào mắt sẽ bị cảm.
Mặt hắn đỏ bừng, hơn nửa ngày mới ừ một tiếng.
Tôi biết mà.
Tần Bạc Đình so với tưởng tượng của tôi còn thiện lương hơn, sau khi biết tôi là cô nhi, hắn nhất định đối với tôi càng thêm đồng tình và trìu mến, cho nên gần đây mới luôn cẩn thận từng li từng tí.
Tôi xua xua tay: “Anh ngàn vạn lần đừng thương hại tôi, tôi cũng không cảm thấy có gì.”
“Tôi vốn dĩ cũng không cảm thấy em đáng thương.” Vẻ mặt Tần Bạc Đình nghiêm túc.
Hình như không phải khách sáo.
Vậy tại sao vừa rồi hắn lại đỏ mặt?
“Vậy gần đây sao anh lại kỳ lạ thế” Tôi trêu ghẹo hắn: “Sẽ không phải là bị hành động anh hùng c/ứu mỹ nhân của tôi làm cảm động, sau đó không cách nào tự kiềm chế mà yêu tôi chứ?”
Hắn sửng sốt.
Tôi cũng sửng sốt theo.
Này? Không, tôi nói bừa mà!
Sao anh không phản bác!
Hắn đột nhiên che miệng, toàn thân căng thẳng, trong ánh mắt tràn đầy bối rối.
Tôi cảm thấy mình có thể mạo phạm đến hắn, vội vàng giải thích: “Tôi nói đùa, anh đừng cho là thật.”
Hắn lùi lại vài bước, sau đó xoay người, lại chạy mất.
Nhìn một màn như vậy, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên mấy chữ to - - học bá sủng đầu quả tim: giáo bá đúng là cục cưng nhỏ chạy trốn.