Chương 14
14.
Ông nội của Thịnh Cảnh An qu/a đ/ời.
Anh bận rộn lo liệu tang lễ cho ông nội, còn tôi thì bận rộn chụp tạp chí, quay quảng cáo.
Ngoài ra, tôi còn đọc kịch bản đạo diễn Diêu đưa cho tôi.
Sau khi xem xong kịch bản, tôi hẹn gặp đạo diễn Diêu ở một câu lạc bộ dưới chân núi để bàn chuyện hợp tác.
Khi đi qua dân nhỏ của câu lạc bộ, tôi chạm mặt Thịnh Cảnh An và Lục Ỷ.
Cả bố mẹ và anh trai Lục Ỷ cũng ở đó.
Thịnh Cảnh An kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng giải thích: “Kiều Hi, anh và nhà họ Lục chỉ nói chuyện làm ăn thôi, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Ừ, em không suy nghĩ lung tung.”
Tôi nhìn đạo diễn Diêu, nói với Thịnh Cảnh An, “Em và đạo diễn Diêu có một số việc cần bàn, anh cứ đi trước đi.”
“Vậy tối liên lạc nhé?”
“Được.”
Tôi và đạo diễn Diêu bước vào một phòng trà, trò chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, x/á/c định tôi sẽ đóng vai nữ chính trong bộ phim của cô ấy.
Sau khi tiễn đạo diễn Diêu, tôi gặp Lục Ỷ ở trong nhà vệ sinh.
Cô ta cố ý ở lại đợi tôi, khoe chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay: “Kiều Hi, cô có biết chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi, là ai tặng không?”
Tôi không đổi sắc mặt: “Ai?”
“Thịnh Cảnh An.” Lục Ỷ nở một nụ cười,
“Trước lúc lâm chung, tâm nguyện duy nhất của ông nội anh ấy là muốn anh ấy cưới tôi, cô cũng biết Cảnh An vẫn luôn kính trọng ông nội mình mà.”
Tôi thờ ơ, Thịnh Cảnh An quả thực đã đặt làm một chiếc nhẫn kim cương, đặt ở tủ đầu giường.
Tôi đã nhìn thấy, không phải chiếc nhẫn Lục Ỷ đang đeo trên tay.
Trên chiếc nhẫn kim cương Thịnh Cảnh An đặt làm có khắc tên viết tắt của tôi và anh.
Lục Ỷ lại tiếp tục nói: “Cảnh An đã đồng ý với ông nội anh là sẽ cưới tôi, vừa nãy hai nhà chúng tôi gặp mặt là để bàn chuyện hôn sự, đã thỏa thuận xong rồi.”
Tôi hỏi lại: “Thật sao?”
“Bây giờ Cảnh An là của tôi, tôi khuyên cô đừng dây dưa với anh ấy nữa, nếu không…”
Lục Ỷ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vừa rồi cô và đạo diễn Diêu bàn về vai nữ chính trong phim mới của cô ấy nhỉ? Cô biết mà, tôi có khả năng khiến bộ phim này không thể quay được, cô không muốn làm liên lụy đến cô ấy chứ?”
“Phì.” tôi bật cười.
Khuôn mặt Lục Ỷ tối sầm lại: “Cô cười gì chứ?”
“Đang vẻ u/y hi*p người khác của cô thật sự rất buồn cười.”
Tôi thu lại nụ cười, ôn hòa nhã nhặn hỏi: “Nếu Thịnh Cảnh An thật sự muốn kết hôn với cô, cô còn cần phải u/y hi*p tôi à?”
Tôi nói xong, thong thả rời đi.
Trong gương hiện ra khuôn mặt tức gi/ận của Lục Ỷ.
Cô ta hét lên với bóng lưng của tôi:
“Kiều Hi, Cảnh An biết được khi đó cô nhận tiền của ông nội anh mới đồng ý chia tay anh, chuyện này là một cái gai trong lòng anh ấy. Anh ấy cố níu kéo cô chỉ vì không cam lòng bị cô lừa dối mà thôi, hai người không thể bền lâu được đâu.”
Nghe vậy, bước chân của tôi hơi khựng lại…