Chương 15
15.
Sau khi trở về nhà, không bao lâu sau Thịnh Cảnh An đã tìm tới.
Anh giải thích: “Nhà họ Thịnh và nhà họ Lục đã hợp tác kinh doanh nhiều năm, bên dưới có rất nhiều công ty cùng chung cổ phần. Nhưng mấy năm nay qu/an h/ệ hợp tác không được suôn sẻ, lần này anh gặp bọn họ là muốn c/ắt đ/ứt hoàn toàn, sau khi giải quyết xong thì sẽ không còn qu/an h/ệ gì nữa.”
Thì ra là thế, chẳng trách Lục Ỷ lại mất bình tĩnh như vậy.
Nghĩ đến Lục Ỷ, tôi lại hỏi: “Nguyện vọng trước lúc lâm chung của ông nội anh là muốn anh cưới Lục Ỷ à?”
“Điều nuối tiếc nhất trước khi ông mất là không thể nhìn thấy anh lập gia đình. Nếu trước đây ông không can thiệp vào thì có thể chúng ta đã kết hôn rồi.”
Tôi lại hỏi: “Thịnh Cảnh An, lúc em và anh chia tay, chưa từng cầm một đồng nào của ông nội anh, có phải có hiểu lầm gì không?”
Thịnh Cảnh An chậm rãi nói: “Lúc em đơn phương đề nghị chia tay, anh vốn dĩ không muốn buông tay em. Ông nội nói em và ông có một giao dịch, ông giúp em giải quyết tiền bồi thường hợp đồng, em đồng ý sẽ chia tay anh.”
“Sau đó anh đi điều tra, hợp đồng của em quả thực có một nửa là ông âm thầm giúp em giải quyết. Ban đầu, anh quả thực có tin lời của ông, cho là em không quan tâm đến đoạn tình cảm này của chúng ta, cho nên có chút mất mát.”
“Nhưng sau đó anh lại nghĩ thông, em hiểu rõ anh sẽ giải quyết chuyện hợp đồng giúp em, em không cần phải… tìm ông nội anh giúp đỡ.”
Tôi ngạc nhiên: “Còn có chuyện này ư? Em thật sự không biết, em chia tay với anh vì bị ông nội anh tạo áp lực, để cho em cảm thấy hai chúng ta không có tương lai, ông ấy nói em có thể đưa ra điều kiện, nhưng em không yêu cầu gì cả.”
Trước đây, công ty quản lý cũ của tôi tham lam, muốn tôi bồi thường 50 triệu mới trả lại tự do cho tôi.
Nhưng lúc đó tôi chỉ có 25 triệu.
Trong lần đàm phán cuối cùng, công ty quản lý đồng ý giải quyết vụ việc với 25 triệu.
Hóa ra là ông cụ Thịnh đã âm thầm trả 25 triệu.
Ông bảo công ty quản lý cũ giấu giếm tôi, sau đó lại đổi trắng thay đen với Thịnh Cảnh An, nói đây là điều kiện của tôi.
Lúc đó ông cụ Thịnh đã bị bệ/nh rồi, vì muốn tôi và Thịnh Cảnh An chia tay nên mới sử dụng kế sách không mấy cao minh này.
Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn mang theo tiếc nuối rời đi.
Bây giờ, mọi hiểu lầm đã được xóa bỏ.
Thịnh Cảnh An ôm tôi vào lòng: “Kiều Hi, đều là lỗi của anh, trước đây là anh không mang lại cho em đủ cảm giác an toàn. Còn bây giờ, anh có thể nói rõ ràng với em, anh và em có thể kết hôn, chúng ta có tương lai!”
Bộ phận thiếu hụt trong trái tim tôi giống như đã được lấp đầy: “Anh đã cho em đủ cảm giác an toàn rồi, là do em cứ lo được lo mất. Sau này em sẽ cố gắng đuổi theo bước chân của anh.”
Anh hít hà mùi hương trên cơ thể tôi, giống như muốn hòa tan tôi vào xươ/ng tủy: “Em có thể không cần cố gắng như vậy, bởi vì anh sẽ chạy về phía em.”
Tôi ôm lại anh: “Em cũng sẽ chạy về phía anh.”
Sau một nụ hôn sâu, anh thì thầm bên tai tôi: “Kiều Hi, đêm nay, em phải bù đắp cho anh…”
“Ừm…” mặt tôi đỏ bừng, bị anh bế lên giường.
Trong đêm suýt mất đi nhưng tìm lại được này, chúng tôi bày tỏ tình yêu dành cho nhau một cách cuồ/ng nhiệt và mãnh liệt.
Ngoài cửa sổ, mây đen và mặt trăng như chạy đến với nhau, ánh sáng xua tan mây m/ù, hòa vào làm một.