Chương 16. HOÀN

16. Từ sau khi quay lại với Thịnh Cảnh An, anh chiếm trọn toàn bộ thời gian bên ngoài công việc của tôi. Nhu Mễ cũng không dính người như anh. Trước khi khởi quay bộ phim của đạo diễn Diêu, có một vài trục trặc xảy ra, Lục Ỷ muốn quấy nhiễu dự án này. Nhưng sau lưng tôi có Thịnh Cảnh An hộ giá bảo vệ, âm mưu của cô ta đã thất bại. Không những thế, Thịnh Cảnh An còn dạy cho nhà họ Lục một bài học khiến Lục thị bị tổn thất nặng nề. Bố Lục Ỷ không dám cứng đối cứng với Thịnh Cảnh An, tránh bị thiệt hại nhiều hơn. Vì vậy, ông ta đưa Lục Ỷ ra nước ngoài, lệnh cư;;ỡng chế không cho cô ta về nước trong vòng năm năm. Bộ phim điện ảnh bắt đầu quay ở sa mạc, tôi đến đoàn làm phim để bắt đầu quay. Ngày đóng máy, Thịnh Cảnh An ngồi máy bay trực thăng xuất hiện ở sa mạc. Trên máy bay là 9900 đóa hoa hồng. Thịnh Cảnh An đã biến sa mạc hoang vu thành một biển hoa hồng. Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, tạo nên một khung cảnh đẹp mê h/ồn người. Anh lấy ra chiếc nhẫn kim cương, quỳ một chân xuống cầu hôn tôi: “Kiều Hi, gả cho anh nhé.” Cả đoàn phim vây xem ồn ào, khen ngợi khung cảnh lãng mạn. “Vâng” Tôi mỉm cười đưa tay cho Thịnh Cảnh An, nhìn anh nhẹ nhàng đeo nhẫn kim cương cho tôi. Cát bay vào mắt, sống mũi tôi hơi cay cay, cánh hoa hồng phản chiếu khuôn mặt tôi ửng hồng, đó là màu sắc của hạnh phúc. Điều kiện sinh hoạt ở sa mạc không được tốt lắm, ban đêm, chúng tôi phải chen chúc trên chiếc giường gỗ chật chội. Chỉ cần cử động nhẹ cũng sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt”. Cả đêm chúng tôi trở mình không ngủ được. Khi trời sáng, tôi nằm trong lòng anh, lười biếng hỏi: “Có phải không thoải mái như nằm trên giường ở nhà đúng không?” Gương mặt anh tràn đầy sự thỏa mãn: “Có em bên cạnh, ngủ dưới đất anh cũng vui vẻ.” Sau khi phim điện ảnh đóng máy, đạo diễn Diêu mời chúng tôi về quê cô ấy du lịch. Chúng tôi cưỡi ngựa, phi như bay trên thảo nguyên mênh mông vô tận. Cưỡi ngựa mệt mỏi, tôi và Thịnh Cảnh An nắm tay nhau nằm trên cỏ nghỉ ngơi, cảm thấy hạnh phúc và viên mãn. Hai năm sau, tôi đã trở thành bà Thịnh. Nhờ vai diễn trong bộ phim này, tôi đã nhận được giải Ảnh hậu đầu tiên trong đời. Lúc này, tôi không còn cần Thịnh Cảnh An cung cấp tài nguyên nữa, tôi đã đứng vững trong làng điện ảnh nhờ vào diễn xuất của mình. Các kịch bản gửi đến nhiều đến mức tôi không xem hết được. Sau lễ trao giải, Thịnh Cảnh An đợi tôi bên ngoài khách sạn. Tôi cầm chiếc cúp, chạy đến bên anh, anh cũng chạy đến đón tôi. Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, nắm tay nhau đi về nhà, Nhu Mễ đang ở nhà chờ chúng tôi trở về. [HOÀN TOÀN VĂN]