Chương 2
Kể từ khi lên đại học, đây là lần đầu tiên tôi và cậu ấy gắn bó như hình với bóng, như chưa từng xa cách bao giờ.
Quả nhiên, chú chim xa tổ nào chẳng nhớ nhà, Trì Gia Ngôn đã quay về vòng tay ấm áp của "ông bố già".
Những giọt nước mắt tủi hờn hai năm qua xin được phép lãng quên.
Để bảo vệ "mặt trận phòng thủ" 360 độ không góc ch*t, mông tôi đã đ/au nhừ đến mức đủ xin nghỉ học cả tuần.
Vừa nhờ bạn cùng phòng che chắn, vừa theo chân Trì Gia Ngôn lên lớp xuống học, dự hội nghị.
Và trong lúc xách cặp cho cậu ấy, tôi còn mày mò xem cuốn sách y khoa màu xanh dương kia có thể dùng làm gạch tự vệ được không.
Cảm giác như quay về thời cấp ba, hai đứa cùng nhau đến trường.
Sáng sớm, tôi đèo Trì Gia Ngôn đi học tiết đầu, giúp cậu ấy vác bộ sách y khoa dày như gạch.
Trưa cùng ra căng tin, chiều lại theo cậu ấy xử lý công văn ở văn phòng Đoàn trường.
Nhưng những giờ cậu ấy lên lớp, tôi chỉ ngồi ngoài gian lầu mát lạnh đợi chờ.
Giảng viên khoa Y giảng bài như đ/á/nh đố, nghe chẳng hiểu gì.
Tôi tận tâm đến mức con muỗi bay ngang mặt cậu ấy cũng phải kiểm tra xem đực hay cái.
Cả buổi tập thường kỳ của đội bóng rổ cũng bỏ bê.
Nhưng vì sức khỏe tinh thần của Tiểu Ngôn, tất cả đều xứng đáng!
Hãy tận hưởng tình phụ tử cuồn cuộn như nước sông tràn bờ đi! Ha ha ha ha!
Đúng lúc tôi tưởng mọi chuyện êm xuôi thì tai họa ập đến.
Reng reng reng... Tiếng chuông tan lớp vang lên.
Tôi vội thu đôi chân đang ngồi bệt xuống đất, đứng chờ ở ngã ba khu giảng đường số 3.
Trì Gia Ngôn dường như chẳng có bạn thân suốt mấy năm đại học, quanh người lúc nào cũng phảng phất sự cô đ/ộc.
Vì vậy, khi cậu ấy bước đến bên tôi, tôi cố ý khoác vai:
"Này! Cao lãnh nam thần, cho mình mời đi ăn trưa được chứ?"
"Phải xem món gì đã, để tớ cân nhắc chút~"
Tôi cười phá lên, tay véo mớ tóc cậu ta một cái:
"Mơ đi! Chỉ có căng tin tầng 3 cho cậu chọn thôi."
"Chà, biết ngay mà!"
Trì Gia Ngôn giả bộ thất vọng.
"Giờ này còn đòi ăn gì ngoài căng tin? Hay là... muốn ăn thịt tôi?"
Đôi mắt cậu ta chợt sáng rực, vẻ mặt đầy mong đợi.
Tôi nghẹn lời, xắn tay áo lên:
"Thử cắn một phát coi?"
"Đi nhanh đi! Không lát nữa hết thức ăn đó."
Nửa ép nửa dìu, tôi lôi người trong vòng tay về phía nhà ăn.