Chương 7
Tôi và Trần Hoài có liên kết cảm giác đ/au, chắc chắn cậu ta đã xảy ra chuyện rồi!
Lấy điện thoại ra, tôi r/un r/ẩy gọi cho Trần Hoài, nhưng chuông reo rất lâu mà cậu ta không nghe máy.
Đột nhiên, lưng tôi lại nhói đ/au!
Cứ như có người cầm gậy đ/á/nh mạnh vào lưng tôi, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Trần Hoài bị người ta đ/á/nh đ/ập.
Nghĩ vậy, tôi càng thêm lo lắng.
Nhưng tôi gọi thế nào Trần Hoài cũng không nghe máy.
Lúc này tôi như kiến bò chảo nóng, ngoài lo lắng còn có hối h/ận, đáng lẽ tôi nên hỏi cậu ta đi đâu, nếu không bây giờ cũng không đến mức như ruồi mất đầu thế này.
Tôi lục tung danh bạ, cuối cùng cũng tìm thấy số điện thoại không lưu tên kia.
Đây là số của bạn cùng phòng Trần Hoài, trước đây mỗi lần cậu ta gọi video giám sát tôi ngâm chân, bạn cùng phòng của cậu ta vì tò mò nên đã lén lưu số của tôi, rồi gọi điện trêu chọc tôi, sau đó bị Trần Hoài m/ắng cho một trận.
Bấm gọi, tôi hồi hộp chờ đợi.
Cùng lúc đó, những cơn đ/au trên cơ thể tôi ngày càng nhiều, tay tôi r/un r/ẩy, suýt nữa thì làm rơi điện thoại.
Sau bao lần mong ngóng, cuối cùng, bạn cùng phòng của Trần Hoài cũng nghe máy.
"A lô, ai đấy?"
Tôi vội vàng hỏi: "Trần Hoài đâu? Cậu có biết cậu ấy đi đâu không? Cậu ấy về chưa?"
Đầu dây bên kia ngẩn người, như đang x/á/c nhận: "Cậu là... Lâm Hạ Hạ à, Trần Hoài ra ngoài rồi, vẫn chưa về."
"Cậu ấy đi đâu?" Giọng tôi hơi gấp gáp.
"Tôi nghe cậu ấy nói là... về nhà? Hình như vậy."
Hình như, chắc là, đến cả x/á/c suất chính x/á/c cũng không có!
Cúp điện thoại, tôi nghiến răng, vừa chịu đựng những cơn đ/au trên người, vừa gọi báo cảnh sát.
Tôi không nói với cảnh sát về chuyện liên kết cảm giác đ/au, chỉ nói là có người trong trường mất tích, đồng thời cung cấp số điện thoại và địa chỉ nhà của Trần Hoài.
Cổng ký túc xá nữ đã khóa, tôi không ra ngoài được, hơn nữa người lại đ/au, ra ngoài cũng chẳng ích gì. Tôi chỉ có thể trông chờ vào cảnh sát, hy vọng họ có thể tìm thấy Trần Hoài.
Tôi không biết mình đã vượt qua đêm đó như thế nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, người cứ như bị xe tải cán qua vậy.
Sau khi vệ sinh cá nhân một cách khó khăn, tôi ra ngoài dò la tin tức.
Tối qua cảnh sát đã đến, bây giờ mọi người đều biết chuyện Trần Hoài mất tích. Camera giám sát của trường cho thấy, hướng Trần Hoài rời đi cuối cùng, đúng là về nhà.
Vì vậy cảnh sát lại đến nhà cậu ta, nhưng vẫn chưa có kết quả.
Tôi trốn học, cũng đi theo.
Nhà Trần Hoài khá giàu có, sống trong một căn biệt thự nhỏ trên sườn núi. Lúc tôi đi taxi đến nơi, đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.
Từ những lời bàn tán xung quanh, tôi ghép lại được sự việc tối qua.
Hình như là, hôm qua anh trai Trần Hoài kết hôn, nhưng có người đến quậy phá, Trần Hoài vì c/ứu cô dâu nên bị thương.
Đang nghe ngóng thì cảnh sát từ trong biệt thự đi ra, bên cạnh là người nhà họ Trần.
Tôi lập tức nhìn thấy Trần Hoài.
Cậu ta đã thay bộ đồ thường ngày, mặc một bộ vest chỉnh tề, chỉ là bây giờ bộ vest hơi xộc xệch, bước đi cũng khập khiễng.
Cậu ta đi bên cạnh một người đàn ông, người đàn ông đó giống cậu ta năm phần, chắc là anh trai cậu ta.
Cậu ta cúi đầu không nhìn ai, cả người toát ra vẻ phản kháng còn mạnh mẽ hơn hôm qua.
Tôi cứ nhìn cậu ta chằm chằm, xuyên qua biển người.
Lúc này, trái tim tôi mới bình yên trở lại.
May quá, cậu ta không sao.
Như cảm nhận được điều gì đó, Trần Hoài bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung.
Cậu ta ngạc nhiên gọi tên tôi, nhưng vì cách quá xa nên tôi không nghe thấy, chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng.
Sau đó, cậu ta đẩy mọi người ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của họ mà chạy về phía tôi.
Khoảnh khắc ấy, mắt tôi bỗng cay cay.
Đồng thời, cơ thể vừa mới bớt đ/au lại trở nên đ/au đớn dữ dội, đặc biệt là đầu gối.
Chân tôi mềm nhũn, sắp ngã xuống đất.
Trần Hoài nhanh tay lẹ mắt, lại một lần nữa đỡ lấy tôi, vững vàng ôm tôi vào lòng.
"Lâm Hạ Hạ."
Giọng nói của cậu ta vang lên bên tai tôi, vô cùng nồng nhiệt.
"Trần Hoài, cậu làm tôi sợ ch*t khiếp."
Vừa mở miệng, tôi mới nhận ra giọng mình nghẹn ngào.
Tối qua, tôi thật sự tưởng rằng, cậu ta sẽ bị đ/á/nh ch*t.
Nếu cậu ta ch*t, liệu tôi có...
Trần Hoài mệt mỏi dựa đầu vào vai tôi, giọng nói yếu ớt, còn mang theo sự áy náy:
"Xin lỗi, tối qua tôi đã cố gắng né rồi, nhưng mà... không né được."
Cậu ta đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn tôi từ đầu đến chân, hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Bây giờ cậu còn đ/au không?"
Tôi hỏi ngược lại: "Cậu có đ/au không?"
Cậu ta đ/au, tôi sẽ đ/au.
Trần Hoài sững người, lập tức quay đầu hét lên với người nhà: "Xe cấp c/ứu, gọi xe cấp c/ứu, tôi phải đến bệ/nh viện, nhanh lên!"