Chương 9

Hạ Tiểu Lí
Cập nhật:
Trở về trường, tôi cảm thấy cái gì cũng không thuận mắt. Cơm nhạt cũng không ăn nữa, chân cũng không ngâm nữa, Trần Hoài cũng không muốn quan tâm nữa, còn chặn số cậu ta luôn. Bạn cùng phòng tò mò hỏi: "Cậu sao thế, thất tình à?" Tôi liếc cô ấy một cái: "Tớ còn chưa yêu đương thì thất tình cái nỗi gì." Cô ấy ngạc nhiên: "Thật sự thất tình rồi à, đã bắt đầu phủ nhận rồi kìa." Mặt tôi đầy vẻ khó hiểu. Cô ấy nói: "Không phải dạo trước cậu với Trần Hoài ở bên nhau rồi sao, cậu ấy không về một đêm cậu còn lo lắng báo cảnh sát nữa mà, sao tự dưng lại..." "Có phải cậu ấy có người khác rồi không?" Nhưng tôi lại chú ý đến một điểm: "Ai nói với cậu là chúng tôi ở bên nhau?" Cô ấy xòe hai tay ra: "Chuyện này chẳng phải ai cũng ngầm hiểu rồi sao? Không yêu nhau mà người ta ngày nào cũng mang cơm cho cậu, ngày nào cũng gọi video tình cảm mặn nồng, ngày nào cũng cùng cậu đi học, tan học?" Trong khoảnh khắc loé sáng, tôi chợt bừng tỉnh! Mấy tháng nay, Trần Hoài gần như lúc nào cũng bên cạnh tôi, tôi quen với sự tồn tại của cậu ta, hình như còn thích cậu ta rồi! Vì vậy, khi không liên lạc được với cậu ta tôi mới lo lắng như vậy, cho nên có thể là vì nhận ra giữa cậu ta và Giang Lê có vấn đề nên tôi mới không muốn đối mặt! Ch*t ti/ệt, tôi thích Trần Hoài! Ch*t ti/ệt ch*t tiệt! Đây quả là một phát hiện chấn động. Tôi kích động nắm lấy tay bạn cùng phòng: "Cảm ơn cậu, người bạn tốt của tớ!" Tôi lấy điện thoại ra, bỏ chặn số Trần Hoài, đang định gọi điện nói rõ ràng với cậu ta, thì không ngờ điện thoại của cậu ta đã gọi đến trước. Tôi nghe máy. Đầu dây bên kia, Trần Hoài tức gi/ận nói: "Đậu má đậu má, cuối cùng cậu cũng chịu bỏ chặn tôi rồi! Cậu bị th/ần ki/nh à, sao lại chặn tôi?" "Cậu có biết tôi ở bệ/nh viện lo lắng cho cậu thế nào không, nếu không phải mẹ tôi giữ lại, tôi thật sự chỉ muốn bay về tìm cậu, chọc chọc vào đầu cậu, xem cậu đang nghĩ gì!" Nghe Trần Hoài m/ắng xối xả, tôi không những không thấy tức gi/ận, mà còn có chút, ngọt ngào. Ôi chao cái mùi chua loét của tình yêu ~ Trần Hoài vẫn tiếp tục: "Tôi còn chưa hỏi cậu đây, cơm có ăn đàng hoàng không, có ngâm chân không, có thức khuya không?" Tôi chột dạ: "Ăn rồi, ngâm rồi, không thức." Trần Hoài bỗng nhiên gầm lên: "Xì, tôi thấy hết rồi, tôi thấy hết rồi! Cậu đổ cơm tôi đặt, vứt th/uốc đi, còn thức khuya xem phim chơi game nữa!" "Ch*t ti/ệt, sao cậu biết!" Tôi kinh ngạc. Bên cạnh, cô bạn cùng phòng lặng lẽ chuồn đi vệ sinh. Trần Hoài giải thích cho tôi: "Cậu không xem diễn đàn trường à, bạn cùng phòng của cậu nói hết rồi, còn hỏi mọi người có phải cậu thất tình không nữa." Tôi nhìn đứa bạn cùng phòng đang chạy trốn, gầm lên: "Tô Diệp!!!" Bạn cùng phòng kêu gào: "Tớ chỉ muốn ship CP thôi mà!" Tôi bất lực đỡ trán. Trần Hoài hừ hừ hai tiếng: "Cậu không nghe lời, tôi rất gi/ận, ph/ạt cậu ngày mai đến bệ/nh viện thăm tôi." "Ồ." Vừa hay, nói chuyện rõ ràng luôn. Không ngờ Trần Hoài vẫn nổi đóa: "Ồ? Cậu ồ, cậu dám ồ, sao cậu lại qua loa lấy lệ thế!" Tôi đành phải dỗ dành cậu ta: "Biết rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến từ sớm, đảm bảo cậu vừa mở mắt ra là thấy tôi, được chưa?" "Thế còn tạm được."