11
11.
Sau khi làm hòa với Lục Đình Thâm, anh mở vòng tròn bạn bè trên wechat ra.
Ngày nào cũng khoe rằng anh đã có vợ và hai con.
Điều này dẫn đến việc có kẻ có ý đồ x/ấu nhắm vào hai đứa con của tôi.
Ba mẹ của tôi đưa hai đứa trẻ đến khu vui chơi, nhưng chỉ trong chớp mắt thì hai đứa trẻ đã biến mất.
B/ắt c/óc những đứa trẻ của nhà họ Lục và nhà họ Tô, bọn b/ắt c/óc còn không muốn lấy tiền.
Không cần tiền vậy thì cần cái gì, là mạ/ng của Lục Định Thâm sao?
Tôi không biết.
Sau khi Lục Đình Thâm nhận được lá thư từ người tự xưng là kẻ b/ắt c/óc, anh không chút do dự quyết định đến địa điểm đã hẹn.
Anh sợ tôi gặp ng/uy h/iểm nên không cho tôi đi cùng, nhưng tôi vẫn đi.
Tôi đứng từ xa nhìn Lục Đình Thâm đang từng bước đi về phía vách đ/á.
Một người đàn ông đứng ở rìa vách đ/á, bên cạnh là hai đứa trẻ bị trói, miệng của chúng bị bịt kín nên không thể nói được.
Tôi lấy kính viễn vọng ra và cố gắng nhìn rõ mặt anh ta, đó là Diệp Tu Viễn.
Họ đang nói gì đó nhưng tôi không thể nghe rõ.
Tôi nhẹ nhàng di chuyển giữa đám cỏ dại, cuối cùng có thể mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Diệp Tu Viễn, tại sao năm năm trước và hôm nay của năm năm sau, tại sao cậu lại làm như vậy?" Lục Đình Thâm hỏi.
Anh đang muốn hỏi là tại sao anh ta lại giả vờ rằng tôi đã đưa cho anh lá thư đó, Ngoài ra anh cũng muốn hỏi tại sao anh ta lại b/ắt c/óc con của chúng tôi.
Diệp Tu Viễn cười một cách đi/ên cuồ/ng.
"Cậu hỏi tôi tại sao ư?"
"Từ nhỏ đến lớn tôi đều sống dưới ánh hào quang của cậu, bọn họ đều ép buộc tôi, là cậu ép buộc tôi. Cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp cậu."
"Tại sao tất cả các người đều ép buộc tôi, tại sao?"
“Khi còn đi học cậu luôn đứng đầu, tôi bị ba mẹ ép buộc phải học hành chăm chỉ, vẫn không thể đuổi kịp kẻ mãi mãi không đứng thứ hai là cậu. Sau khi kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, tôi đã cố gắng nhưng cũng không bằng cậu, họ ép buộc tôi lấy lòng Tô Ưu Ưu, nhà họ Tô chỉ có một người con gái, nếu tôi kết hôn với cô ấy thì sau này nhà họ Tô chắc chắn sẽ thuộc về tôi.”
"Nhưng một đại tiểu thư như Tô Ưu Ưu được thương yêu chiều chuộng mà lớn, kiêu ngạo ngang ngược, cũng chỉ có cậu xem cô ấy như bảo bối.”
Trong lòng Lục Đình Thâm rất t/ức gi/ận: “Cho nên cậu đã viết một lá thư giả mạo?”
Diệp Tu Viễn: "Lục Đình Thâm, cậu thật ng/u xu/ẩn, nếu cậu nhờ người x/á/c định lá thư đó thì cậu sẽ phát hiện ra lá thư đó căn bản không phải do Tô Ưu Ưu viết."
"Lục Đình Thâm, chúng ta đ/á/nh một trận đi, nếu cậu đ/á/nh thắng tôi, tôi sẽ thả hai đứa trẻ này đi."
Lục Đình Thâm cởi áo khoác, bắt đầu đ/á/nh nh/au với Diệp Tu Viễn.
Cuối cùng, Lục Đình Thâm đã đ/á/nh bại Diệp Tu Viễn trong gang tấc và đ/è anh ta xuống đất.
“Cậu thua rồi.”
Cuối cùng theo như Lục Đình Thâm nói thì Diệp Tu Viễn đột nhiên rút d/ao ra đâ/m vào cánh tay của Lục Đình Thâm.
Lục Đình Thâm vô cùng đ/au đ/ớn, Diệp Tu Nguyên nhân cơ hội đó thoát khỏi sự kh/ống ch/ế của anh rồi lao về phía Tô Yến An và Tô M/ộ Ngôn, anh ta có ý định làm tổn thương hai đứa trẻ.
Tim tôi đ/ập thình thịch, tôi hét lên: “Không được!”
Sau đó tôi chạy đến chỗ bọn trẻ.
Lục Đình Thâm nhanh hơn tôi một bước, anh lao thẳng đến chỗ hai đứa trẻ, dùng thân mình bảo vệ chúng nên bị đ/âm.
Tôi khóc hỏi Lục Đình Thâm: “Anh là đồ ngốc phải không hả?!”
Nhưng Lục Đình Thâm chưa kịp trả lời thì anh đã ng/ã xuống trước mặt tôi.
Tôi nhìn vết m//áu trên tay mình, khóc đến mức không thở nổi: “Lục Đình Thâm, anh không được ch*t.”
Lục Đình Thâm nằm trong lòng tôi, bác sĩ đang sơ c/ứu cho anh để cầm m//áu.
Anh dùng chút sức lực cuối cùng mỉm cười an ủi tôi: “Không sao đâu, đừng khóc.”
Rồi anh nhắm mắt lại.
Trong phòng bệ/nh, tôi ở bên giường Lục Đình Thâm.
Đứng bên cạnh tôi là Cố Hoài Nam, người mà tôi đã lâu không gặp.
Anh ấy nói: “Đừng lo, anh ấy chỉ hôn mê thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
Tôi cố gắng bình tĩnh lại và cảm ơn Cố Hoài Nam.
Cố Hoài Nam đột nhiên nói với tôi: “Trực giác nói với tôi rằng trong tim em ẩn giấu một người, đến bây giờ thì tôi có thể khẳng định trực giác của mình là đúng.”
Cố Hoài Nam nói ra lời lẽ hiển nhiên như vậy, xem ra suy đoán trước đó của tôi là chính x/á/c.
Tôi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Lục Đình Thâm rồi nói: “Năm năm trước sau khi tôi rời đi, tôi biết tôi sẽ không bao giờ thích ai khác nhiều như tôi đã thích Lục Đình Thâm.”
"Hoài Nam, thực xin lỗi, chuyện tình cảm..."
Cuộc trò chuyện giữa hai người trưởng thành chỉ dừng lại ở đó.
Cố Hoài Nam hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Tôi nói: "Tất nhiên."