Tiếng tivi tiếp tục vang, Trình Sách thoát khỏi cuộc trò chuyện, trong phòng vệ sinh cũng vang lên tiếng xả nước. Tôi cúi đầu giả vờ chơi điện thoại không nói lời nào. Trình Sách mặt không đổi sắc ra khỏi phòng vệ sinh, dường như không hề phát hiện cuộc trò chuyện của anh ấy đã bị tôi nhìn thấy toàn bộ. Anh ấy im lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, cũng không thèm nhìn tôi một cái. Tất nhiên cũng không phát hiện khóe mắt sưng đỏ cùng chóp mũi đỏ ửng của tôi. "Tingggg~" Chuông điện thoại reo lên, tôi liếc nhìn, là một số điện thoại lạ. Trình Sách nhận cuộc gọi, giọng nói có hơi r/un r/ẩy: "Alo, là em." "Ừ, chúc mừng." "Được, anh sẽ đến đúng giờ." Đây là cuộc gọi của Lâm Ngữ Khiết? Một sự lạnh lẽo từ trong tim dần bao phủ lấy cả người tôi. Tôi hiểu rõ Trình Sách. Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như thế, dáng vẻ căng thẳng gần đây nhất của anh ấy là khi anh ấy nhận điện thoại của sếp. Khi đó anh ấy đang cạnh tranh chức phó giám đốc với một người khác, vì chức vụ này anh ấy đã chuẩn bị tròn một năm. Trình Sách cúp máy, tỏ ra thản nhiên, thế nhưng bàn tay lại nắm ch/ặt lấy điện thoại. Bởi vì dùng quá nhiều sức nên mu bàn tay nổi lên gân xanh, trông vô cùng chói mắt. "Mạn Ny." Trình Sách hạ giọng. "Mấy bộ âu phục trước kia em cho anh xem ấy, khi đó anh không xem kĩ, em gửi lại đường link cho anh nhé." Tôi chầm chậm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh ấy. -------- Trình Sách bị đôi mắt sưng đỏ của tôi dọa sợ, nói chuyện cũng mang theo một chút dịu dàng hiếm có: "Sao thế? Sao mắt em lại đỏ vậy, là bộ phim vừa rồi cảm động quá sao?" "Em ấy, cứ luôn đa sầu đa cảm như thế." Anh ấy yêu chiều vỗ đầu tôi. Trước đây tôi sẽ nhào vào lòng anh ấy mà làm nũng, thế nhưng bây giờ tôi chỉ lạnh nhạt nghiêng người, tránh né bàn tay anh đưa tới. Đáy mắt Trình Sách lộ ra vẻ không vui. "Qua đây." Anh ấy vỗ sô pha, từ nhỏ đến lớn Trình Sách luôn là con nhà người ta, ngoại hình tốt, học lực lại giỏi. Được thầy cô yêu quý, được bạn bè ngưỡng m/ộ, là niềm tự hào của ba mẹ. Những điều này cũng tạo thành tính cách nói một không nói hai của anh ấy, hơn nữa anh ấy còn chịu ảnh hưởng chủ nghĩa đàn ông từ bố mình. Tính cách tôi hiền lành, rất ít khi làm trái ý anh ấy. Thế nhưng lần này, tôi thầm nín thở một hơi, căn bản không muốn để ý đến anh ấy. Thấy tôi không dịch chuyển, Trình Sách bèn nổi gi/ận. Anh ấy đứng dậy đi về phòng, đóng sập cửa. Tôi của lúc trước sẽ lo lắng đến an ủi anh ấy, lấy lòng anh ấy. Tôi của hiện tại, chỉ ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu nhớ lại bảy năm qua của chúng tôi. Là một người đàn ông, Trình Sách hiển nhiên rất có sức hấp dẫn. Ngoại hình tuấn tú, cơ thể rất đẹp. Anh ấy là một người nghiêm khắc với chính mình. Không hút th/uốc không uống rư/ợu, ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày đều tập thể dục. Hơn nữa anh ấy luôn cố gắng làm việc, hướng về phía trước, vừa kỷ luật vừa thông minh. Nhưng nếu như Trình Sách đối xử không tốt với tôi, những điều tốt đẹp kia của anh ấy thì có gì liên quan gì đến tôi? ---------- Tôi cúi đầu, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về mối qu/an h/ệ của hai chúng tôi. Tôi thích anh ấy, lần đầu tiên nhìn anh ấy đã không kìm lòng được mà rung động. Trình Sách là bạn trai đầu tiên của tôi. Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi. Năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời tôi hoàn toàn trải qua với Trình Sách. Anh ấy tốt như thế, tốt đến mức khiến tôi luôn cảm thấy tự ti mỗi khi chúng tôi ở bên nhau. Chính vì sự tự ti này đã khiến tôi dần dần lùi bước, khiến tôi đ/á/nh mất chính mình, khiến tôi rơi vào tình trạng hiện giờ. 7 năm ở bên nhau sớm tối, anh ấy đã trở thành một người vô cùng quan trọng đối với tôi. Thế nhưng tôi chỉ là một người thích hợp kết hôn đối với anh ấy. Rất nhanh, Trình Sách mặt mày lạnh tanh đi ra ngoài. "Nhớ gửi đường link âu phục cho anh." Tôi bị chọc tức đến bật cười, trong khi bộ âu phục mặc để kết hôn với tôi anh ấy chẳng cần nhìn một lần nào. Còn tham gia đám cưới bạn gái cũ lại biết đường đi m/ua đồ. "Không còn, xóa mất rồi." Trình Sách nhìn tôi bằng ánh mắt lạ thường, cuối cùng anh ấy cũng phát hiện ra sự khác thường của tôi. "Sao thế, có chuyện gì sao?" "Công việc không thuận lợi à?" "Công việc không thuận lợi thì em trút gi/ận lên người anh à, đều là người trưởng thành cả, cảm xúc không liên quan thì giải tỏa ở bên ngoài đi." "Anh không mong mình trở thành nơi trút gi/ận cho người khác, tự em suy nghĩ lại đi." Trình Sách rót ly nước rồi quay trở lại phòng, kể từ hôm đó chúng tôi bắt đầu chính thức chiến tranh lạnh.