Dù thế nào cũng không ngờ được, người Lâm Ngữ Khiết kết hôn lại là đồng nghiệp trong công ty tôi. Đồng nghiệp gửi thiệp mời điện tử cho tôi, tôi ngây ngốc nhìn bức ảnh ở bên trên rất lâu. Thế giới này thật nhỏ... Đám cưới của Lâm Ngữ khiết vào cuối tuần, Trình Sách cuối cùng cũng kết thúc chiến tranh lạnh với tôi, khi buổi sáng đã anh ấy mở lời trước với tôi. "Đưa anh một vạn." Từ sau khi tốt nghiệp, Trình Sách đã chủ động đưa thẻ lương của mình cho tôi. Anh ấy nói để phụ nữ quản lý tiền bạc thì một gia đình mới có thể duy trì sự ổn định tốt nhất. Trình Sách rất nghiêm túc muốn kết hôn với tôi. Tôi lấy một vạn tiền mặt từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh ấy, sau đó liếc mắt nhìn anh ấy đang gội đầu cạo râu, cẩn thận sửa soạn. "Rất hiếm khi thấy anh lịch sự như vậy, hôm nay phải đến công ty à?" Động tác lau giày của Trình Sách bỗng dừng lại. "Ừ, có một cuộc đàm phán thương vụ rất quan trọng." "Anh đi trước đây, buổi trưa và buổi tối không về ăn cơm đâu." Tôi hít sâu một hơi rồi ngồi xuống trước gương, trang điểm cho mình sao cho thật xinh đẹp. Trình Sách, gặp nhau ở đám cưới nhé. Đám cưới tổ chức rất sơ sài, bên nhà trai là người ở nông thôn, chiếc lều lớn được dựng ở giữa sảnh lớn trong làng bọn họ chính là nơi để tổ chức đám cưới. Đây là lần đầu tiên tới thôn của đồng nghiệp khiến tôi có chút bất ngờ. Bởi vì ngày thường trông Trần Hiên tiêu tiền rất thoáng, cũng rất chú ý đến hình tượng của bản thân, khiến cho tôi luôn nghĩ anh ta là con nhà giàu. Nông thôn tổ chức tiệc rư/ợu vẫn luôn sôi nổi hơn thành phố, mấy cô dì đến ăn tiệc vừa ngắm cô dâu vừa xin kẹo cưới. Lâm Ngữ Khiết mặc một bộ váy cưới đuôi cá ôm thân, phô ra đường cong ấn tượng cùng với làn da trắng ngần mềm mịn. ----------- Tôi hòa vào trong nhóm người vây xem, rất nhanh đã đợi được Trình Sách. Anh ấy chậm rãi mà kiên định bước từng bước một đến chỗ Lâm Ngữ Khiết, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa trang trọng, giống như một con chiên thành kính đi về phía Thánh. Lâm Ngữ Khiết nhìn thấy Trình Sách cũng rất kích động, vành mắt ngay lập tức ửng đỏ. Trình Sách đưa một bao lì xì dày cho Lâm Ngữ Khiết. "Đã lâu không gặp, tân hôn hạnh phúc." Lâm Ngũ Khiết cắn môi dưới nhìn Trình Sách, vẻ mặt phức tạp, giống như rất hạnh phúc nhưng lại có chút đ/au buồn. "Đã lâu không gặp, A Sách." Rất nhanh sau đó có những người khác đến, Trình Sách bèn lùi sang một bên, nhưng tầm nhìn vẫn không rời, vẫn cố gắng nhìn Lâm Ngữ Khiết từng giây từng phút. Anh ấy nhìn chăm chú và nghiêm túc như vậy giống như qua ngày hôm nay thì sẽ không còn gặp được người này nữa vậy. Nực cười biết bao, nếu như anh ấy nhìn xung quanh sẽ phát hiện ra tôi đang đứng ở chỗ cách anh ấy không xa. "Vợ Trần Hiên vừa nhìn là biết không đoan trang chính trực, lộ da thịt nhiều như thế cho ai xem đây?" "Ai da đúng thế, bao nhiêu người thế này mà lộ ra cả nửa ng/ực, tôi cũng thấy ngại khi nhìn cô ta." "Người thành phố thoáng mà, nghe nói là do mang th/ai nên mới kết hôn, nếu không thì sao ông Trần có thể chấp nhận đứa con dâu như này được cơ chứ!" Bên cạnh chỗ tôi đứng dường như đều là họ hàng trong làng của bên nhà trai, mới đứng mấy phút mà tôi đã nghe đầy tai lời phàn nàn. Ầy, lúc trước nghe nói là Lâm Ngữ Khiết sống ch*t đòi đ/á Trình Sách, gh/ét bỏ tính ki bo tiêu tiền không thoáng, không đủ lãng mạn của anh ấy. Song đối tượng kết hôn lần này dường như còn có một tốp họ hàng khó tính nữa... Rất nhanh tôi đã tìm được chỗ của mình để ngồi xuống. Thật buồn cười, lúc trước cứ ôm mãi ảo tưởng nếu như Trình Sách nhìn thấy tôi thì tôi nên nói gì với anh ấy đây. Không ngờ rằng ngay từ đầu vốn dĩ đã chẳng có rắc rối này rồi. Cả người anh ấy như h/ồn bay phách lạc, hoàn toàn chìm trong thế giới của riêng mình. Ngay cả bạn bè bên cạnh gọi anh ấy cũng không phản ứng, càng đừng nói đến việc nhìn thấy tôi trong biển người rộng lớn này.