Chương 5

Bấm chuông đi! Bấm chuông đi!
Cập nhật:
Hành lý của mẹ tôi rất ít. Cả đời tần tảo cho gia đình này, chỉ một chiếc túi duy nhất đđã đựng hết đồ đạc của bà. Khi mẹ tôi xách túi bước ra khỏi phòng, mẹ của chị dâu đã giả vờ thương xót chạy đến gi/ật lấy túi đồ. “Ôi dào, thông gia ơi, bà làm cái gì thế này?” “Đều là lỗi của chúng tôi, đáng lẽ không nên dọn vào đây ở, để hai vợ chồng các anh cãi vã thế này, chúng tôi thật có tội với trời đất!” Mẹ Lý Thanh Thanh b/éo phệ, chưa kịp giằng co với mẹ tôi hai cái đã rên rỉ: “Ối trời, lưng tôi vặn rồi!” Bố Lý Thanh Thanh xông tới như c/ắt, đẩy mạnh mẹ tôi vào tường, may mà tôi kịp ngăn lại. Còn bố tôi và anh trai khoanh tay đứng nhìn như xem kịch. Như thể người bị b/ắt n/ạt không phải không có bất kì liên quan gì đến họ vậy. Mẹ tôi không thèm liếc mắt nhìn lại bất kỳ ai. Tôi che chở cho bà, thẳng bước hướng về phía cánh cửa. Lúc mẹ tôi thay giày, bố tôi cuối cùng cũng lên tiếng: “Phùng Huệ! Hôm nay bà dám bước qua khỏi cửa này, gia đình họ Triệu chúng tôi sẽ không nhận hai mẹ con các bà nữa!” “Không nhận thì thôi! Ai thèm để các người nhận!” Tôi không nén nỗi phẫn uất, chỉ tay quát vào mặt từng người: Tôi chỉ vào bố: “Ông chỉ là thằng hèn nhát chuyên b/ắt n/ạt vợ, ích kỷ hẹp hòi, ra ngoài chẳng dám há mồm, chỉ biết trút gi/ận lên mẹ tôi!” Rồi tôi chỉ vào anh trai: “Đồ ăn cháo đ/á bát! Ngày ngày nịnh bợ nhà vợ, không có chính kiến. Cái thằng vô lại!” Chỉ vào Lý Thanh Thanh: “Bữa nào cũng đòi không dưới bốn món, nhà cô ch*t đói từ bao giờ nên phải sang đây ăn mày?” Chỉ vào mẹ Lý Thanh Thanh: “Mẹ cô ốm đòi mẹ tôi nấu cháo, thức đêm, lau người. Nhà cô không còn ai sống sót hay sao?” Chỉ vào em trai Lý: “Tự mình vấp ngã còn đòi mẹ tôi xoa bóp. Cậu bị liệt hẳn rồi à?” Chỉ vào bố Lý: “Còn ông! Mẹ tôi cơm nước hầu hạ, sao còn mặt dày đẩy bà ấy? Đồ lang sói!” “Triệu Trân Ái! Mày muốn ăn đò/n phải không?” Anh trai xắn tay áo định xông tới. Tôi rút con d/ao gọt trái cây giấu trong túi áo ra, lạnh lùng: “Có gan thì động vào tôi thử xem.” “Triệu Trân Ái! Mày đi/ên rồi hả?” Lý Thanh Thanh vội kéo anh tôi lùi lại. Tôi quét mắt nhìn lũ người trong phòng: “Tôi sẽ thuê luật sư soạn đơn ly hôn. Từ nay sống ch*t mặc bay, đừng hòng dính dáng đến hai mẹ con chúng tôi!” Nói rồi, một tay xách vali mẹ, một tay dắt bà bước ra. “Mẹ ơi, con đưa mẹ về nhà.”