Dịch:
Sau khi rời khỏi bệ/nh viện, tôi chằm chằm nhìn bụng mình, đầu óc mơ màng.
Có lẽ, đứa bé gái đó căn bản chưa bị phong ấn.
Mẹ tôi được đưa về nhà nhưng vẫn không dám bồng cháu nội. Đứa bé cứ nhất quyết không chịu để anh trai tôi ôm - hễ anh chạm tay là nó hoặc khóc thét lên, hoặc trừng mắt nhìn chằm chằm.
Vốn tính nóng nảy, anh trai tôi lập tức nổi đi/ên. Anh ném phịch đứa bé vào người chị dâu, chỉ tay vào mặt con mà quát: "Tao là cha mày!".
Kỳ lạ thay, đứa bé không khóc cũng không vật vã. Đôi mắt đen như hạt nhãn của nó dán ch/ặt vào mặt anh tôi, miệng phát ra thứ âm thanh the thé như tiếng cười. Chị dâu tôi cũng cười theo. Thứ tiếng cười ấy y hệt... đứa bé gái ngày trước.
Anh trai tôi sợ đến phát run. Hắn lắp bắp: "Hay là... con q/uỷ đòi mạng vẫn còn ở đây?"
Mẹ tôi mặt mày tái mét, lôi anh đi tìm Bà đồng ngay. Tôi lững thững theo sau, trong lòng hiếu kỳ muốn xem trò.
Nhà Bà đồng nằm ở rìa làng. Nơi này hẻo lánh, lại thêm bà ta gh/ét người đến nhà nên đây là lần đầu tiên tôi tới.
"Đm, mùi gì thối thế này?" Anh trai bịt mũi kêu lên. Tôi cũng nhăn mặt ngửi thấy mùi hôi rình bốc lên từ căn nhà - thứ mùi thịt rữa lâu ngày.
Mẹ tôi gõ cửa. Không ai trả lời. Bà sốt ruột đẩy cánh cửa ọp ẹp mở toang. Mùi hôi xộc thẳng vào mũi khiến bà lập tức cúi người oẹ khan.
Căn phòng bừa bộn với đống "thức ăn thừa" đầy ruồi nhặng trên bàn. Anh trai tôi mặt xám ngoét, cố lên tiếng: "Thần Bà ơi?"
Đột nhiên mẹ tôi r/un r/ẩy chỉ tay: "Nhìn kìa!". Tôi liếc mắt nhìn, da đầu dựng đứng. Trên bàn không phải đồ ăn - đó là đám đất xám nhạt lổm ngổm giòi trắng.
"Tiểu Hứa... ta ở đây..." Giọng Bà đồng vang lên nghẹt thở. Tôi lần theo tiếng nói dừng trước chiếc hũ sành màu xám.
"Ở đây..." Giọng bà ta vọng ra từ chiếc bình. Anh trai tôi xông tới mở nắp hũ, rồi hét thất thanh. Chiếc bình vỡ tan, m/áu đen sẫm cùng những mảnh thịt vụn và các mô cơ thể người trào ra ngoài.