Chương 3

"Cô ấy có ý chí sinh tồn rất mạnh mẽ." "Hứa Vãn vẫn muốn sống tiếp, đang cố gắng đấu tranh chống lại cảm xúc của mình." "Ba năm hoạt động bí mật đã phá hủy cảm xúc như một người bình thường của cô ấy, cô ấy đã kìm nén bản thân rất nhiều." Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy bác sĩ tâm lý đang nói chuyện trao đổi với ai đó. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy đó là thầy của mình, Tưởng Thiên Minh. Ba năm trước, thầy của tôi từng khuyên nhủ tôi, thầy nói: "Tiểu Hứa, con còn trẻ, không hiểu ý nghĩa của việc lựa chọn làm mật thám là như thế nào. Rất nhiều đồng chí dày dặn kinh nghiệm của chúng ta, sau khi quay về đều gặp khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống bình thường. Có người mắc bệ/nh trầm cảm, thậm chí còn có người trực tiếp rời bỏ hàng ngũ cảnh sát. Hành động lần này chúng ta còn có thể tìm phương án khác.” Lúc đó tôi nói:“Thầy, vẫn luôn cần có người đi, phải không?” Người xưa nói, dù có nghìn người nhưng tôi vẫn sẽ đi. Phải có ai đó thực hiện nhiệm vụ này, không phải tôi thì là một người khác. Tôi có người nhà, người khác cũng có. Chỉ cần tôi hoạt động mật thám này thành công, thì có thể tiêu diệt tổ chức tội phạm một cách nhanh chóng nhất. Vô số gia đình ở biên giới sẽ được giải c/ứu vì có tôi. Khoảnh khắc khoác lên mình bộ đồng phục cảnh sát, tôi biết rằng ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến. Tôi đã từng đứng dưới lá cờ đỏ và tuyên thệ. "Xin tận tâm với nhiệm vụ của mình, không sợ hy sinh." Tôi đã hứa với thầy rằng, nhất định sẽ sống sót trở về, chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ. Tôi đã làm được. Nhưng cây cột chống đỡ tôi đã sụp đổ. Hai giờ trước, tay tôi chạm phải một con d/ao gọt hoa quả, không kiềm chế được mà cầm d/ao gọt hoa quả lên và cứa vào cổ tay mình. Những cảm xúc u ám không ngừng kéo tôi xuống. Khoảnh khắc trước khi ngất đi, tôi bấm số điện thoại của thầy. "Tiểu Hứa, con tỉnh rồi." Thầy dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, vỗ vỗ vào vai tôi nói: "Con thật dũng cảm, thầy rất tự hào về con." Tôi nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng tiệc, nhỏ giọng nói: “Hình như con đã làm hỏng tiệc đính hôn của Lục Thành.” Trong suốt ba năm kể từ khi tôi biến mất, để xoa dịu gia đình tôi, đội đã cử Trình Viên giả làm tôi và liên lạc với gia đình. Chỉ là Trình Viên làm được nhưng rốt cuộc vẫn có hạn. Trong ba năm qua, bố mẹ tôi đã cạn kiệt với mọi kỳ vọng dành cho tôi. “Trong băng nhóm tội phạm còn có một tên tội phạm quan trọng khác đang bỏ trốn.” Thầy tôi hơi nghiêm túc nói: “Tiểu Hứa, trước mắt đội vẫn chưa có cách nào để tiến hành biểu dương con. Để bảo vệ người trong gia đình con, con vẫn cần phải che giấu sự thật về hành động của mình. Quãng thời gian này chỉ có thể khiến con chịu thiệt thòi rồi." Sau khi thầy rời đi, tôi nằm tĩnh lặng một lúc, định đi ra ngoài hít thở không khí. Nhưng không ngờ tự nhiên lại gặp Lục Thành. Từ Uyển dựa vào vòng tay anh, khuôn mặt đẫm nước mắt. Lục Thành vòng tay qua vai cô ấy, cúi đầu nói với cô điều gì đó. Tôi do dự một hồi, định tránh mặt bọn họ. Nhưng Lục Thành lại gọi tên của tôi. "Hứa Vãn." Lục Thành lạnh lùng nhìn tôi nói: "Cô lại còn đuổi theo đến tận đây. Làm sao, phá hỏng buổi lễ đính hôn của chúng tôi còn chưa hài lòng à?" Tôi nhìn vẻ mặt chán nản của anh ấy, nhất thời có chút hoang mang. Sau ba năm không gặp, Lục Thành dường như đã khác với dáng vẻ trong trí nhớ của tôi. Có lần, anh ôm tôi than thở: “Bạn học Hứa, đồng chí Hứa, ngay từ đầu lẽ ra anh không nên để em thi vào học viện cảnh sát. Anh cũng là một phần tử của quần chúng nhân dân, em có thể quan tâm đến anh nhiều hơn được không?” Khi đi học tôi khá bận rộn, không giống như những sinh viên đại học khác có thể ra vào trường một cách tự do. Một khi rảnh rỗi, Lục Thành lập tức bay từ thành phố bên cạnh đến gặp tôi, không lãng phí ngày nghỉ nào của tôi. Nhưng bây giờ, ánh mắt anh ấy nhìn tôi thật lạnh lùng, đáng gh/ét. Từ Uyển mắt đỏ hoe nói: “Chị ơi, em biết em không ưu tú, thông minh bằng chị, nhưng em thực sự rất yêu anh Lục Thành. Nếu có h/ận thì hãy h/ận em, ba năm qua em đã quấn quýt bên anh ấy mà không biết x/ấu hổ." Tôi bình tĩnh vuốt ve cổ tay, nhìn Từ Uyển. Những chiêu trò nhỏ nhặt của cô ấy chẳng có gì đáng nhắc đến trước mặt tôi. Thầy tôi thường nói với tôi, là một cảnh sát, trong khi thẩm vấn có thể nhanh chóng biết được đối phương có nói dối hay không. Từ Uyển đang giả vờ, căn bản cô ấy không muốn ch*t chút nào. Tôi nhớ tới những lời Trình Viên đã nói với mình, kiên nhẫn nói: "Lục Thành, giữa em và anh vẫn còn thiếu một lời tạm biệt. Em hy vọng có thể ngồi xuống và nói chuyện nghiêm túc với anh." Lục Thành nhìn tôi chằm chằm nhưng vẫn chưa lên tiếng. Từ Uyển đột nhiên nổi đi/ên, lao về phía cửa sổ, khàn giọng kêu khóc: "Chị, có phải khi em ch*t rồi, chị mới có thể tha thứ cho Lục Thành, thứ lỗi cho bố mẹ. Vậy được, hôm nay em sẽ nhảy từ chỗ này xuống dưới, đem tất cả trả lại cho chị.” Tôi cau mày, bình tĩnh nói: “Được thôi, vậy cô nhảy đi.” Từ Uyển tuyệt đối sẽ không bao giờ tìm đến cái ch*t. Cô ấy dùng mạng sống của mình như một quân bài để mặc cả. Tôi nhớ ba năm trước đã c/ứu cô ấy, ánh mắt khi đó như đang tìm ki/ếm sự sống bằng mọi giá. "Hứa Vãn, mày đi/ên rồi!" Mẹ tôi từ phía sau lao tới, đẩy mạnh tôi xuống đất rồi chạy tới kéo Từ Uyển lại. Bố tôi tức gi/ận đến tái mặt, hung hăng nói: “Mày ra nước ngoài với người đàn ông khác, không quan tâm đến hai cái thân già này, có biết hàng xóm nói gì về chúng tao không? Ba năm qua, Uyển Uyển bên cạnh chúng tao. Người đáng ch*t là mày đấy.” "Uyển Uyển, ngoan ngoãn lại đây." Mẹ tôi rưng rưng nước mắt dỗ dành cô ấy, "Không phải bác sĩ bảo con phải nghỉ ngơi vài ngày sao? Mẹ đã làm món bánh có nhân con yêu thích nhất rồi, mau xuống ăn một cái đi." Mẹ tôi đang bưng hộp giữ nhiệt, mùi bánh có nhân lan tỏa từng lớp từng lớp mùi hương ra ngoài. Trong ba năm hoạt động bí mật, có một lần, vì để kiểm tra tôi, băng nhóm tội phạm đã ném tôi vào một khu rừng rậm hoang vắng. Tôi đói đến mức tóm lấy con rắn đẫm m/áu và ăn nó. Lúc đó, tất cả những gì tôi muốn làm là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và quay về ăn chiếc bánh có nhân do mẹ làm. "Bố mẹ, Lục Thành, trước khi đi con đã nói rất rõ ràng là con sẽ cùng bạn đi nước ngoài làm việc." Tôi nhìn chằm chằm Từ Uyển, hỏi từng từ từng câu: "Nhưng sau khi con về lại nghe người ta nói là mình bỏ chạy theo trai ra nước ngoài không chỉ một lần. Làm ra chuyện x/ấu không dám nhìn mặt người khác, thậm chí có người nói con sảy th/ai nên bị người đàn ông đó vứt bỏ, không làm gì được ở nước ngoài nên mới quay về đây. Những lời này bọn họ nghe được từ đâu?”