Chương 4

Sự c/ăm gh/ét của bố mẹ đối với tôi rất không bất thường. Tôi nhờ Trình Viên giúp mình điều tra, mới phát hiện ra rằng những tin đồn về mình đã lan truyền khắp nơi trong họ hàng, bạn bè và hàng xóm. Mọi người đều đang nói rằng ba năm trước tôi bỏ rơi Lục Thành chạy ra nước ngoài cùng một người đàn ông. Nói ở nước ngoài tôi bị người đàn ông x/ấu lừa tiền, lừa tình, thậm chí còn làm việc b/án thân, còn gọi điện về nhà để lừa tiền của bố mẹ minh. Những tin đồn đó là có cơ sở, rõ ràng là có người tâm địa đ/ộc á/c cố tình bịa đặt ra. Trình Viên cho biết đội đã từng cử người đi điều tra nhưng mãi vẫn không tìm thấy manh mối nào. Bố mẹ tôi đã bị l/ừa đ/ảo qua mạng, nhưng họ kiên quyết cho rằng đó là tôi ở nước ngoài lừa lấy tiền của bọn họ. Bởi vì lúc đó tôi còn đang đi làm nhiệm vụ nên đội không dám xử lý lớn những chuyện này mà chỉ có thể đợi tôi quay về. Câu hỏi của tôi không nhận được câu trả lời vì Từ Uyển đã nhảy từ tầng ba xuống. Bố tôi bị dọa sợ hãi đến nỗi lên cơn đ/au tim và ngất xỉu ngay tại chỗ. Mẹ tôi kích động ôm lấy tôi, khóc nức nở: “Nuôi mày khôn lớn rồi để mày báo cha báo mẹ. Khi mày không có ở nhà, chúng ta đã có một cuộc sống tốt đẹp! Sau khi mày trở về, những ngày tháng này không biết thành ra như thế nào nữa. Hứa Vãn, coi như người mẹ này c/ầu x/in mày, mày hãy cách xa chúng ta ra một chút được không.” Trong lúc hỗn lo/ạn, mọi người đổ xô xuống lầu tìm Từ Uyển. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống, tầng ba có một chiếc dù che nắng làm đệm, Từ Uyển căn bản sẽ không bị thương. Khi tôi nhìn xuống, Từ Uyển đang ngước lên nhìn tôi. Trong mắt ấy tràn đầy khiêu khích và kiêu hãnh, như thể đang nói: Hứa Vãn, tôi có được tình yêu của bố mẹ và Lục Thành, cô lấy gì để đấu với tôi? Tôi nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, nhớ lại ba năm trước, cô ta nắm ch/ặt tay tôi, sợ hãi nói: “Cảnh sát Hứa, chị hãy làm người tốt đến cùng, c/ứu giúp em với. Em không thể về nhà được nữa, bố em có thể sẽ lại đem b/án em đi mất.” Biết được là phải về nhà, phản ứng đầu tiên là sợ hãi và tuyệt vọng. Bố cô ấy chỉ biết b/án cô ấy hết lần này đến lần khác, vắt kiệt giá trị của cô. Tôi nhờ người trong đội dẫn Từ Uyển về đây, còn nói cuộc sống sau này nếu có gặp khó khăn thì có thể đi tìm Lục Thành. Bây giờ xem ra là hoàn cảnh làm mê hoặc tôi rồi, đ/á/nh giá thấp Từ Uyển. Bố cô ấy là một tội phạm, cô ấy lớn lên trong môi trường tràn đầy tội á/c. Từ Uyển là một bông hoa cắm rễ vào đất x/ấu sinh trưởng và lớn lên, có sự kiên trì đáng kinh ngạc. Tôi nhận được điện thoại của Trình Viên, em ấy nói: “Chị, Lâm Đại Hổ đã lẩn trốn đến thành phố của chúng ta, đội yêu cầu phải di chuyển chị đi ngay lập tức để bảo vệ chị.” Lâm Đại Hổ chính là tên tội phạm trong băng nhóm đã bị lọt lưới. Trong sáu tháng qua, trong đội đã theo dõi điều tra thông tin về hắn ta. Hắn ta có thể tìm thấy nơi này một cách chính x/á/c, hiển nhiên là nhằm vào tôi. Nhưng làm sao Lâm Đại Hổ, một tên tội phạm bỏ trốn không thể tự chăm sóc bản thân, lại biết thông tin về tôi? “Hứa Vãn, tay của em sao thế?” Lục Thành xuất hiện trước mặt tôi, cảm xúc có chút phức tạp. Tôi tắt cuộc gọi của Trình Viên, gửi tin nhắn cho em ấy: “Điều tra một người cho chị.”