Chương 17

Khi ánh nắng lười biếng chiếu vào nhà hát, trò chơi kinh dị cuối cùng cũng kết thúc. “Chúc mừng bốn người chơi đã sống sót đến bình minh và thành công vượt qua phó bản Thiên tự cấp 1 của Nhà hát nhuộm m/áu.” “Tỷ lệ loại bỏ của lần này là: 80%.” “Phần thưởng hệ thống đang được giải quyết, vui lòng kiểm tra kho đồ.” “Chức năng dịch chuyển tức thời sẽ được kích hoạt sau, người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng.” Nghe âm thanh điện tử trầm thấp của hệ thống, ta không có ý định quan tâm đến cái gọi là phần thưởng mà chỉ muốn lặng lẽ ôm người trước mặt. Nhưng tiếc là một luồng sáng trắng vụt qua, từ từ lôi ta ra khỏi phó bản. Ta nhìn thấy trong luồng sáng khác, một hình ảnh quen thuộc, đó là hậu cung của ta. Thấy ta lưu luyến không nỡ rời đi, Lý Trấn cười chỉ vào cửa: “Yên tâm đi, đợi lát nữa tan làm, đi qua cửa sau là ta có thể quay lại triều.” Ta gật gật đầu: “Chú ý an toàn.” Hắn ta cười nói: “Ta là Boss phó bản, người khác gặp ta phải chú ý an toàn.” Ta không nhịn được bật cười. Thấy ta sắp biến mất, Lý Trấn đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ vỗ đầu, móc ra một túi hương nhỏ: “Đúng rồi, xém chút là quên mất chuyện chính.” “Sơ Thất, ta không biết vì sao nàng bị cuốn vào trò chơi này.” “Nhưng nếu như ta đoán không lầm, thì nàng thật sự đã trở thành người chơi, nên sẽ bị kéo tiếp vào phó bản khác.” “Mỗi phó bản của Trò chơi kinh dị đều rất nguy hiểm, cho dù là phó bản có độ khó dễ nhất thì tỷ lệ loại bỏ người chơi cũng phải đạt 30%.” “Cho nên, nàng phải giữ cho kỹ túi hương này, phải để bên người, tuyệt đối không được làm mất.” Ta đón lấy túi hương, một mùi thơm nhè nhẹ của hoa dành dành. Tuy không thông minh, nhưng cũng biết chọn quá chứ. “Vậy túi này có tác dụng gì, cách dùng ra sao?” Đôi mắt y đầm đìa nước mắt. “Cho dù sau này nàng có vào phó bản nào.” “Chỉ cần lúc nàng gặp nguy hiểm, nắm ch/ặt cái túi này, gọi to tên ta.” “Ta đều sẽ bất chấp tất cả.” “Để tới bên cạnh nàng.” Hết.